Trên đường đi gặp đại phu, Tư Mã Bất Bình lắng nghe câu chuyện của tên nhóc này hắn tên là Trương Quốc Hải cha mẹ thường gọi là Tiểu Hải còn muội muội là Trương A Tú được cha mẹ gọi là Tú Tú.
Cha mẹ hai anh em đã bị Băng Sói Biển sát hại chỉ còn lại hai anh em mồ côi nương tựa lẫn nhau.
Để kiếm sống và nuôi em gái Tiểu Hải buộc phải làm đủ mọi việc kể cả ăn xin. Cuộc sống của hai anh em vô cùng khổ cực bữa đói thì nhiều bữa no thì ít.
Hôm qua Tú Tú ốm nặng cần tiền mua thuốc thang chữa trị. Túng quẫn không còn cách nào khác Tiểu Hải đành liều mình ăn trộm để có tiền mua thuốc cho muội muội.
Tuy đã biết được hoàn cảnh bi đát của Tiểu Hải từ người dân nhưng khi nghe chính cậu bé kể lại Tư Mã Bất Bình vẫn cảm thấy vô cùng tức giận.
Nỗi căm phẫn dành cho Băng Sói Biển dâng trào dữ dội.
Sau khi gặp được đại phu hắn và Tiểu Hải nhanh chóng đến được nhà của cậu bé.
Nhìn từ xa hắn không khỏi xót xa trước cảnh tượng ngôi nhà nhỏ bé xiêu vẹo dường như chỉ cần một cơn gió mạnh cũng có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Đang bước đến nhà Tiểu Hải thì hắn thấy có một tảng đá khá to hơi chắn đường đi nên hắn liền đẩy nó sang chỗ khác một cách nhẹ nhỏm.
Quay sang hắn thấy Tiểu Hải và đại phu nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc nhưng hắn cũng không quan tâm.
Tiểu Hải vội vã chạy vào nhà gọi em gái:
"Tú Tú, muội ra đây gặp ân nhân của chúng ta nè!"
Một cô bé khoảng 10 tuổi bước ra khỏi căn nhà. Dáng người gầy gò, khuôn mặt xanh xao thiếu sức sống mỗi bước đi đều khiến người ta lo lắng rằng cô bé có thể ngã bất cứ lúc nào.
Tiểu Hải giới thiệu:
"Tú Tú đây là ân nhân của chúng ta"
"Còn đây là đại phu được ân nhân mời đến để chữa bệnh cho muội."
Cô bé cúi đầu e dè không dám nhìn thẳng vào Tư Mã Bất Bình.
"Ân nhân đây là muội muội ta, muội muội ta…"
Thấy Tiểu Hải định nói tiếp Tư Mã Bất Bình liền lạnh giọng cắt ngang:
"Lo chữa bệnh cho muội muội ngươi đi, đừng nói nhảm nữa."
Sau khi xem xét kỹ lưỡng đại phu liền nói:
"Muội muội của ngươi bị suy nhược cơ thể do thiếu thốn dinh dưỡng và đang mắc bệnh phong hàn. Nếu không được chữa trị kịp thời e rằng mạng sống sẽ khó giữ."
Lời nói của đại phu như sét đánh ngang tai Tiểu Hải. Cậu bé hoảng hốt nước mắt lăn dài trên má.
Thấy thế Tư Mã Bất Bình liền vỗ vào đầu Tiểu Hải:
"Nam nhi đừng có hở tí là khóc, đại phu cũng đâu có nói là không cứu được muội muội ngươi đâu? Đừng có làm bộ dáng như muội muội ngươi sắp chết vậy."
Quay sang phía đại phu, hắn liền nói:
"Đại phu cứ chữa trị cho Tú Tú thật tốt, tiền thuốc, tiền công nhiêu đây chắc đủ."
Nói rồi hắn liền lấy 1 lượng Bạc đưa cho đại phu.
Đại phu nhìn 1 lượng Bạc vội vàng nhận lấy và hứa sẽ dốc sức chữ trị cho Tú Tú vì bệnh Tú Tú cũng không hiếm gặp có thể nói bệnh này rất nhiều người điều bị.
Bệnh này liền người mới vào nghề liền chữa được thì đối với hắn không phải là chuyện hết sức đơn giản sao.
Hơn nữa bệnh này tiền chữa trị cũng không mắc, tầm cỡ 300-400 đồng là cùng mà người này đưa tới 1 lượng tương đương 1000 đồng không phải là kiếm lời sao.
Khi đã lo liệu xong cho huynh muội Tiểu Hải và Tú Tú, hắn liền tiếp tục đi hoàn thành thành mục đích tiêu diệt Băng Sói Biển, trước khi tạm biệt Tư Mã Bất Bình đưa cho Tiểu Hải 10 lượng bạc và nhắc nhở hắn:
"Nhiêu đây chắc đủ huynh muội ngươi sống một thời gian, ngươi cũng nên kiếm việc đàn hoàng mà làm đi đừng có ăn trộm nữa."
"Lần trước ta cứu ngươi nhưng sẽ không có lần sau nữa đâu."
Tiểu Hải dập đầu cảm tạ:
"Đội ơn ân nhân nếu ân nhân có cần gì ở đệ dù là có trả giá bằng mạng sống đệ vẫn sẽ làm."
Nhìn tên nhóc mới 13 tuổi nhưng đã ra vẻ người lớn hắn liền trêu chọc:
"Vậy hiện tại ta muốn tiêu diệt Băng Sói Biển đang cần người lái thuyền ngươi làm được không."
Vốn chỉ là nói đùa chẳng mong đợi gì nhưng hắn không ngờ Tiểu Hải lại đáp ứng:
"Thưa! Đệ có thể lái thuyền ngày xưa đệ từng theo cha học lái thuyền tuy không dám nói bản thân lái thuyền giỏi nhưng đệ có thể lái thuyền không thua kém gì người có 3 năm kinh nghiệm đâu xin ân nhân cho đệ theo cùng !"
Tuy có chút ngạc nhiên trước lời nói của Tiểu Hải nhưng hắn vẫn không do dự từ chối:
"Ngươi còn nhỏ chuyện này quá nguy hiểm. Dù với khả năng của ta có thể bảo vệ ngươi nhưng ta không muốn ngươi dính vào chuyện này."
Nhìn vào đôi mắt kiên định của Tiểu Hải đôi mắt đã trải qua nhiều mất mát và đau khổ. Hắn nói thêm:
"Ta đã nghe chuyện của ngươi. Cha mẹ ngươi bị Băng Sói Biển sát hại. Ta hứa sẽ trả thù cho cha mẹ ngươi. Nhưng..."
Nói đến đây Tư Mã Bất Bình chợt hối hận. Nhắc đến chuyện cha mẹ bị kẻ thù sát hại trước mặt nạn nhân chẳng khác nào khơi dậy ngọn lửa trả thù trong họ.
Quả nhiên ánh mắt Tiểu Hải bỗng lóe lên vẻ căm phẫn cậu bé nhìn hắn giọng nói run lên vì xúc động:
"Xin huynh hãy cho đệ theo cùng. Đệ phải tận mắt chứng kiến kẻ thù chết. Đệ không thể chỉ đứng nhìn mà không làm gì.
Nhìn sâu vào mắt Tiểu Hải, thấy được ngọn lửa căm thù rực cháy trong đó, hắn chợt nhớ đến bản thân trước đây khi chứng kiến cha mẹ mất.
Hắn thở dài biết rằng cậu bé này sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định của mình.
"Tiểu Hải, ta hiểu nỗi đau của ngươi. Nhưng ngươi cần hiểu rằng cuộc chiến này rất nguy hiểm. "
"Ngươi còn cả một tương lai phía trước. Cha mẹ ngươi chắc chắn không muốn ngươi liều mạng như vậy."
"Với cả ngươi nếu có chuyện gì thì muội muội ngươi Tú Tú phải làm sao"
Lời nói của hắn khiến Tiểu Hải do dự cậu bé nhìn xuống đất chần chừ không biết nên nói gì.
Hắn tưởng chừng đã thuyết phục được cậu bé thì bất ngờ Tú Tú muội muội của Tiểu Hải xuất hiện
Tuy yếu ớt vì thiếu ăn và bệnh tật nhưng Tú Tú vẫn cất tiếng nói với giọng kiên định:
"Thưa ân nhân, muội ủng hộ huynh ấy đi trả thù cho cha mẹ. Muội biết ân nhân rất mạnh mẽ sẽ bảo vệ được huynh ấy. Muội sẽ ở nhà ngoan ngoãn chờ hai người về."
Hắn chỉ có thể thở dài bất lực tò mò hỏi hai huynh muội:
"Tại sao hai ngươi lại tin tưởng ta đến vậy? Ta chỉ là một người bình thường thôi mà."
Tiểu Hải nhìn Tư Mã Bất Bình ánh mắt sáng ngời:
"Thưa ân nhân đệ tin tưởng huynh vì đã chứng kiến những hành động của huynh."
Cậu bé kể lại về việc hắn khi nghe nói về Băng Sói Biển trên đường đi tìm đại phu.
Tư Mã Bất Bình không hề sợ hãi khi nghe về những tên cướp hung hãn mà ngược lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh không giống với người bình thường.
Tiếp theo Tiểu Hải kể việc Tư Mã Bất Bình đã nhẹ nhàng đẩy tảng đá trước cửa nhà hắn điều mà 3 người đàn ông trai tráng cũng không làm được.
Cuối cùng cậu bé nói về chiếc bọc mà Tư Mã Bất Bình vác trên vai. Chiếc bọc đó chứa đựng không giống như dụng cụ làm nông mà giống như một thanh kiếm hơn nên cậu bé kết luận hắn là một hiệp khách.
Nghe xong lời kể của Tiểu Hải, Tư Mã Bất Bình ngạc nhiên không ngờ rằng tên này có sức quan sát nhạy bén thế hoặc có thể hắn không giỏi ngụy trang nên dễ bị phát hiện.
Bất đắc dĩ gật đầu đồng ý cho Tiểu Hải đi theo nhưng hắn muốn kiểm tra kỹ khả năng lái thuyền của cậu bé trước khi quyết định.
Hắn nói với Tiểu Hải:
"Được rồi, ta sẽ cho ngươi đi cùng. Nhưng ngày mai ngươi phải đi với ta ra bến tàu để kiểm tra khả năng lái thuyền của ngươi."
"Nếu ngươi chứng minh được rằng ngươi có thể lái thuyền tốt ta sẽ đồng ý cho ngươi đi theo."
Tiểu Hải nghe vậy khuôn mặt rạng rỡ niềm vui háo hức gật đầu:
"Vâng, đệ nhất định sẽ không làm huynh thất vọng!"