Màu sắc nước canh trong veo quả nhiên không có chút dầu mỡ nào, rõ ràng có bỏ những dược liệu như hoàng kì, đương quy, đảng sâm vân vân, uống vào trong miệng lại không có vị thuốc gì, mà là mùi thơm trong veo.
Cha Lâm mẹ Lâm ở bệnh viện quả thực không thiếu cơm ăn, nhưng hai người đều khá tiết kiệm, toàn mua cơm chiên rẻ tiền. Lúc này được uống canh gà ngon như thế, còn có con gái hiếu thảo bồi bổ, nếu như không phải canh khá nóng, quả thực có thể uống một hơi hết sạch.
"Canh gà này hầm thơm nức, đáng tiếc ông con đi sớm, nếu mà nếm thử tay nghề của con, nhất định sẽ rất vui mừng."
Cha Lâm uống canh gà xong, trong lòng có chút tiếc nuối, tiếc nuối cha đi quá sớm, cũng không hưởng được phúc của cháu gái.
"Món canh gà này của bé ngoan thực sự là ngon đến mức lông mày người ta phải nhíu lại, thậm chí không có mỡ gì. Ai ya, có phải là người bán gà lừa con không?"
"Không có, bây giờ cha không thể ăn đồ quá dầu mỡ, là con cố ý vớt dầu đi."
Lâm Sở Trì nói xong, cha Lâm mở miệng nói: "Vẫn là nuôi con gái tốt, rất tri kỷ."
Mặc dù lúc mẹ Lâm hầm canh thích nhiều mỡ, thậm chí hầm canh xương còn sợ không có mỡ cố ý thêm ít thịt mỡ vào, nhưng nghe con gái nói cũng không nói cô cái gì, trái lại khen cô tỉ mỉ.
Lúc một nhà ba người vui vẻ uống canh tán gẫu, phòng bệnh bên cạnh có một người mũi thính bị mùi thơm của canh gà hấp dẫn, ngửi mùi tìm đến.
Người này cũng coi như quen thuộc, khá lễ phép nói tiếng quấy rầy rồi sau đó bèn hỏi thăm mua canh gà ở đâu.
Biết canh gà là tự mình nấu chứ không phải mua bên ngoài, anh ta lập tức khen ngợi: "Chú dì thật có phúc, thậm chí có con gái hiếu thảo như thế. Món canh gà này quá thơm, ngửi mùi đã biết chắc chắn ngon hơn bên ngoài."
Người này xem chừng khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu, có một khuôn mặt tỏa sáng như ánh mặt trời, là một gương mặt rất khiến người lớn yêu thích.
Mẹ Lâm nghe anh ta khen ngợi con gái mình, cảm thấy con người của thằng nhóc này cũng không tệ lắm, thấy cánh tay trái anh ta bó thạch cao treo trên cổ, thuận miệng quan tâm một câu.
Thanh niên thấy vậy lập tức thuận theo, sau khi nói mình đang đi trên đường bình thường thì bị một chiếc xe vượt đèn đỏ đụng trúng còn luôn tỏ ra đáng thương .
"Ai u, sao lại có người như thế, thực sự là hại người hại mình."
Lúc trước ông Lâm cũng bởi vì tai nạn xe cộ mà vào bệnh viện, đau đớn nhất chính là người gây ra họa chết ngay tại chỗ, khiến cho bọn họ tìm người phụ trách cũng không có cách nào, chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
Lúc này nghe thấy thanh niên nói, mẹ Lâm có chút đồng cảm, đưa chén canh gà qua: "Nào đứa nhỏ, cháu uống ít canh gà bồi bổ."
"Cảm ơn dì."
Được toại nguyện ăn ké canh gà, thanh niên tươi cười vươn tay nhận lấy, cúi đầu nếm một cái, sau đó phát hiện quả nhiên còn ngon hơn mình tưởng tượng.
Thực ra anh ta cũng không phải người thích uống canh, nhưng lúc này bỗng nhiên hiểu được cảm nhận của những người thích uống canh, canh thơm ngon vào miệng, cảm giác từ cuống họng đến dạ dày đều nóng lên, thật sự là một sự hưởng thụ.
Sau khi uống hai ngụm canh, anh ta dùng muỗng nếm thử thịt gà dưới đáy chén, vốn cho rằng thịt gà hầm sẽ không quá ngon, không nghĩ tới chất thịt lại không mất, trái lại còn tươi mới ngon miệng.
"Canh gà này thực sự là mỹ vị nhân gian, cháu thấy bên trong hình như có bỏ dược liệu, nhưng ăn vào lại không nếm ra mùi thuốc nào." Anh ta uống sạch canh gà sau đó mới có thời gian khen ngợi.
Nhìn thấy vẻ mặt anh ta chưa hết thòm thèm, mẹ Lâm lại múc một chén cho anh ta.
Thanh niên có hơi ngượng ngùng, nhưng cuối cùng vẫn không từ chối được món canh ngon như thế, chỉ có thể mặt dày nhận lấy.
Nhưng có lẽ là có một chén canh gà trước đó làm mồi, chén này anh ta không uống vội vàng nữa mà vừa chậm rãi hưởng thụ vừa trò chuyện với cha Lâm mẹ Lâm.
Thanh niên tự giới thiệu mình tên Trương Dự, là đạo diễn, còn nói mình rất yêu thích mỹ thực.