Chương 135: Ngoại Truyện 5

Edit: Thanh Thạch

Lê Húc hồi phủ liền đưa bái thiếp đến Hoàng phủ.

Lê Diệu Nam, tự Đông Lâm, cái gọi là bái thiếp của Lê phủ, kỳ thực cũng chính là danh thiếp của Lê Diệu Nam, mặt trên không chỉ có danh hào của hắn mà còn có quan ấn của hắn, đồng thời cũng tượng trưng cho thân phận của hắn.

Lê Diệu Nam muốn làm chỗ dựa cho nhi tử, trước khi Lê Húc đi đã cầm một tấm đưa cho hắn.

Hoàng Tri phủ nhận được danh thiếp nạm vàng, trong lòng đầu tiên là kinh ngạc, sau là giận dữ.

Ông chỉ hận không thể nhét nhi tử trở về nấu lại làm mới. Lê Diệu Nam là ai, trong triều không ai không biết, tên kia mặt nhẫn tâm hắc, thủ đoạn độc ác, không thấy hắn đi Vân Nam một chuyến bao nhiêu người bị hắn kéo xuống ngựa sao.

Lê Diệu Nam không chỉ là quỷ kiến sầu ở Hàn Lâm Viện, mà còn là hắc diện sát thần của quan phủ các nơi. Đi đến chỗ nào, chỉ cần là người làm trái với hắn, không ai không xui xẻo. Lê Húc thì ông không sợ nhưng nhắc tới Lê Diệu Nam, ai có thể không sợ, cho dù ông có người phía sau ở kinh thành cũng không dám làm càn trước mặt Đế sư, huống chi, nghe nói tên kia có tiếng bao che khuyết điểm.

Hoàng Tri phủ trong cơn giận dữ, hung hăng mắng nhi tử một trận: “Ngươi nói xem ngươi đã làm cái gì?”

“Thứ hỗn trướng!”

“Hôm nay lão phu nhất định phải chăm sóc dạy dỗ ngươi!”

Hoàng Văn Hào vừa kinh vừa sợ, cúi đầu quy củ nghe mắng. Còn không chờ Hoàng Tri phủ dùng gia pháp, lão thái thái nhà ông đã đến, vì thế Hoàng công tử bôi dầu vào chân, chạy nhanh như thỏ.

Cho nên nói, hoàn khố chính là như vậy mà nuôi thành, đằng sau mỗi một tên hoàn khố nhất định có một lão tổ tông thương hắn.

“Ai dám đụng đến ngoan tôn của ta, ta liền liều mạng với hắn.” Lão thái thái chống quải trượng tức giận mắng, so với tôn tử, nhi tử tuyệt đối chẳng là cái gì.

Hoàng Tri phủ vừa tức vừa bực lại không thể không thôi, chuyện giáo dục nhi tử lại một lần không giải quyết được gì.

* * * Ngày kế, Lê Húc đăng môn bái phỏng.

Hoàng Tri phủ ra cửa đón, lẽ ra Lê Húc không có công danh, cho dù hắn là nhi tử của Đế sư, cũng không đến mức đường đường Tri phủ tự mình ra đón, nhưng nhớ tới nhi tử nhà mình làm ra mấy chuyện sốt ruột, Hoàng Tri phủ cảm thấy vẫn nên thận trọng một chút.

Ngày hôm đó, khách chủ tẫn hoan.

Hoàng Tri phủ ngay từ đầu còn thăm dò, về sau lại thưởng thức, Lê Húc chỉ tốn hai khắc liền thu phục.

Tô Châu là địa giới của Hoàng Tri phủ, Lê Húc còn chưa vào triều làm quan, hắn sẽ không ngốc tới mức giơ lên cờ hiệu cái gì mà vì dân trừ hại mở rộng chính nghĩa. Chuyện như vậy ở đâu chả có, nhưng phải biết mình đang đứng ở đâu, mình làm được những gì, Lê Húc vẫn luôn tin tưởng những đạo lý phụ thân đã dạy.

Hoàng Tri phủ tốt hay không tốt đều là chuyện của triều đình, hắn là một học sinh còn chưa tham gia khoa cử, có lý do gì để xuất đầu? Huống chi, nhà ai không có mấy kẻ ăn chơi trác táng, xung đột giữa hắn và Hoàng Văn Hào, nói trắng ra chỉ là chuyện vớ vẩn. Nếu hai bên thực sự bởi vậy mà giao ác, Hoàng Tri phủ không tốt, mà hắn kỳ thực cũng không được đến cái gì, sẽ chỉ làm người khác cảm thấy hắn ỷ thế hiếp người, tương lai ở quan trường cũng sẽ hạ xuống một cái thanh danh khí lượng hẹp hòi. Dù sao, hắn bây giờ còn chỉ là người thường, Hoàng Tri phủ lại là quan viên một phương, xét về chiến tích, Hoàng Tri phủ tuy có lỗi, nhưng công lớn hơn lỗi, một khi lỗi không quá lớn, ông ta vẫn là một vị quan tốt.

Lê Húc nói cười tự nhiên, trong lúc trò chuyện biến không khí căng thẳng thành hòa hợp êm thấm.

Hoàng Tri phủ cảm thán, quả nhiên không hổ là hài tử Đế sư dạy ra, tuổi còn nhỏ mà thái độ làm người, đạo ứng xử đã vô cùng sâu rộng, một chữ cũng không đề cập tới Hoàng Văn Hào xưng bá chốn này, chỉ nói tới Tô Châu yên vui thái bình, làm chô ông nghe mà lâng lâng. Nhưng nếu muốn lôi kéo tình cảm với Lê Húc thì lại bị đẩy ba đẩy bốn, lời tuy nói đến xinh đẹp, nhưng kỳ thực chẳng có cái gì thừa, thật đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước.

Hoàng Tri phủ hơi tiếc hận, có vẻ muốn kéo giao tình với Lê đại nhân là không thể thực hiện được, nhưng có thể không đắc tội là tốt rồi.

Dùng xong cơm, Lê Húc dẹp đường hồi phủ. Hắn và Hoàng Tri phủ đều hiểu được, mặc kệ sau này thế nào, đoạn ân oán lúc trước coi như bỏ qua không đề cập tới, mặt ngoài vẫn duy trì hòa bình.

Bởi vì chuyện này, mấy ngày kế tiếp Lê Húc không có tâm tình đi dạo, an tĩnh ở biệt viện đọc sách ôn thi.

Qua mấy ngày, Phó Thiên Hoa đăng môn bái phỏng.

Lê Húc có chút kinh ngạc, hắn nghĩ Phó Thiên Hoa sẽ dùng danh thiếp ở chỗ khác, không nghĩ tới, chuyển một vòng, y lại đưa danh thiếp về.

“Thiếu gia, Phó công tử còn ở tiền viện, ngài xem…”

Lê Húc yên lặng một chút, thản nhiên nói: “Mời y tới phòng khách ngồi, tạ lễ thì nhận, còn lại thì kệ, nếu y có chuyện gì khó xử, hoặc là đưa ra yêu cầu gì, chỉ cần không quá phận, ngươi cứ đáp ứng y.”

“Vâng, thiếu gia.” Tiểu tư cung kính trả lời, hắn ta hiểu thiếu gia sẽ không đi gặp mặt, nhưng cho dù như thế, Phó công tử cũng vẫn tính gặp may, phải biết rằng có thể đề yêu cầu với người Lê gia chính là chuyện bao nhiêu người cầu cũng không được.

Phó Thiên Hoa căng thẳng chờ ở tiền viện, nghe nói Lê Húc sẽ không tới gặp, trong lòng không biết là thất vọng hay là nhẹ nhàng thở ra, y nhẹ gật đầu, không nói ra yêu cầu gì cũng không nói mình có chuyện khó xử, chỉ bảo hạ nhân cầm tới mấy quyển sách, nhàn nhã ngồi ở phòng khách phẩm trà đọc sách.

Lê Húc biết được, yên lặng một lát, rất nhanh liền để chuyện này qua sau đầu. Chuyện Phó Thiên Hoa là hắn động lòng trắc ẩn, thuận tay liền giúp một phen, nhưng trừ cái đó ra, nếu Phó Thiên Hoa không cần nhờ chuyện gì, hắn cũng sẽ không đi hỏi, vốn là giao tình hời hợt lạnh nhạt như nước.

Thời gian trôi nhanh, Phó Thiên Hoa vẫn ngồi đến chạng vạng mới đi.

Lê Húc cũng không để trong lòng, chuyện Hoàng Văn Hào đã giải quyết, nếu Phó công tử không có yêu cầu gì hay không có chuyện gì khó xử, hắn nghĩ, sau hôm nay, bọn họ sẽ không gặp lại nữa.

Không ngờ tới, mấy hôm sau, Phó Thiên Hoa lại đưa bái thiếp tới chơi.

Lần này, Lê Húc vẫn không gặp y nhưng trong lòng dâng lên tò mò, Phó Thiên Hoa không có việc cần nhờ, liên tiếp tới chơi là có ý gì?

Y muốn gặp mình?

Lê Húc lắc đầu, xóa bỏ suy nghĩ này, hắn là bị các loại tình cờ gặp nhau trong kinh dọa sợ, có chút trông gà hóa cuốc rồi. Cách nói và làm việc của Phó công tử không giống như người sẽ đeo bám quyền quý, huống hồ y cũng chưa bao giờ yêu cầu gặp mình.

Lê Húc rối rắm trong chốc lát, quyết định lấy tĩnh xem thay đổi.

Phó Thiên Hoa tự cố tự đãi ở phòng khách đọc sách, im lặng đến, im lặng đi, không để lại một tia động tĩnh.

Lại qua hơn mười ngày, khi Lê Húc sắp quên y, Phó Thiên Hoa lại đưa bái thiếp tới chơi.

Đây là tấm bái thiếp cuối cùng.

Lê Húc nhìn bái thiếp nạm vàng, bỗng thấy buồn cười, bái thiếp của phụ thân vô luận dùng ở chỗ nào, cho dù là dùng làm tình người cũng hơn là trở lại trong tay mình, Phó Thiên Hoa đến tột cùng là không biết hay là có tính toán gì khác?

Không thể không nói, vị Phó công tử này thành công gợi lên lòng hiếu kỳ của Lê Húc, làm cho hắn nhớ kỹ người này.

Nhưng Lê Húc vẫn không gặp y, hắn đang đợi, hắn đang đoán, Phó công tử tiếp theo sẽ có động tác gì.

Chỉ tiếc, Lê Húc thất vọng rồi.

Giống như hai lần trước, Phó Thiên Hoa im lặng tìm một chỗ đọc sách, thời điểm đi cũng không chút nào lưu luyến, chỉ thêm một câu bái biệt so với hai lần trước.

Lê Húc có chút khó hiểu, từ khi nào mà bái thiếp của phụ thân không đáng giá như vậy, cứ thế mà trở lại trong tay mình.

Nghi hoặc của hắn rất nhanh có lời giải.

Hai ngày sau, Thành An bá phủ truyền ra tin tức, song nhi Phó gia mất tích.

Lê Húc lập tức hiểu ra, mệt hắn cho rằng mình thông minh, suốt ngày đánh nhạn, có ngày bị nhạn mổ mắt.

Phó Thiên Hoa tới chơi kỳ thực căn bản không cần gặp hắn, chỉ cần bước qua cửa Lê phủ là có thể mượn thế của Lê phủ, đạo lý hiển nhiên như vậy mà hắn đến giờ mới hiểu được. Quả nhiên, so với phụ thân hắn còn non lắm, cần phải học hỏi rất nhiều.

Nghe nói, Thành An bá phủ mất trộm, hiện giờ đang gióng trống khua chiêng điều tra chung quanh.

Cửa Lê phủ thường xuyên xuất hiện mấy bóng dáng lén lút.

Lê Húc có chút bực mình, lại có chút buồn cười, Phó Thiên Hoa đi đến sảng khoái, lưu lại một cục diện rối rắm cho hắn thu dọn. Dù sao, nếu không có mình làm chỗ dựa, Phó Thiên Hoa sao có thể đi đến thuận lợi như vậy, khó trách y không cầu việc gì, thì ra là chờ ở đây.

Ít nhiều Lê Diệu Nam quyền cao chức trọng, người bá phủ dù có hoài nghi, có bất mãn cũng không dám giương oai với Lê phủ, bằng không, chuyện này chỉ sợ không dễ giải quyết.

Bài học này, Lê Húc khắc sâu dạy dỗ, cứ việc hắn quả thật cái gì cũng không biết, nhưng vẫn là bị Phó Thiên Hoa đâm một nhát.

Đi một ngày đàng học một sàng khôn, từ nay về sau, Lê Húc học được một đạo lý, không thể xem thường bất luận kẻ nào.

Rất nhanh, ngày khoa khảo đã tới.

Lê Húc không phụ sự mong đợi của mọi người, đứng đầu.

Hắn là nhi tử của Lê Diệu Nam, thân phận có bao nhiêu vinh quang thì trách nhiệm cũng nặng bấy nhiêu. Ngoại trừ đứng nhất thì vô luận đứng thứ mấy cũng đều là bôi nhọ môn phong Lê gia.

Tuy rằng phụ thân không yêu cầu cái gì, nhưng chính vì vậy, hắn mới càng thêm nghiêm khắc yêu cầu chính mình.

Nhi tử Đế sư phải đứng đầu, đã định trước hắn không thể có sai lầm. Chuyện lúc trước là dạy dỗ, hắn không hối hận đã trợ giúp Phó Thiên Hoa, hắn chỉ hối hận mình xử lý không tốt, suy nghĩ không đủ sâu, thậm chí còn để mình bị liên lụy vào. Kỳ thực, mấy cái đó hoàn toàn có thể tránh được.

Hắn một không nên, sau khi trợ giúp Phó Thiên Hoa không điều tra Thành An bá phủ.

Hai không nên, Phó Thiên Hoa rõ ràng cử chỉ quái dị, hắn lại chưa từng ngẫm kỹ.

Ba không nên, Phó Thiên Hoa là song nhi, hắn là nam tử, lần đầu tiên tiến đến nói lời cảm tạ còn hiểu được, lần thứ hai, lần thứ ba, hắn không nên không chặn người ở ngoài cửa, tình ngay lý gian, truyền ra nói chung là thanh danh không tốt. Nếu không, thế lực của Lê phủ dễ mượn như vậy sao, Thành An bá phủ sao có thể hoài nghi hắn.

Bốn không nên, sơ ý, đi tới một địa phương xa lạ, rõ ràng không thu thập tin tức về nơi này.

Năm không nên…

Lê Húc đếm đếm, giật mình phát hiện chuyện mình làm sai còn nhiều như thế, hắn thế nào cũng không nghĩ đến, dạy dỗ đầu tiên trong đời rõ ràng là từ một song nhi.

Đối với Phó Thiên Hoa, kỳ thực hắn cũng không tức giận, hắn chỉ tức chính mình làm việc không đủ chu toàn.

Nếu sớm đi tìm hiểu tình huống bá phủ, hắn sẽ hiểu được, Phó Thiên Hoa vì sao phải bỏ trốn. Nhớ tới phụ thân cùng đa thân lúc trước, cũng là hãm hại Lê phủ một phen rồi phóng khoáng chạy lấy người. Đối với dũng khí của song nhi kia, hắn rất bội phục, chỉ hy vọng tương lai y có thể hết thảy thuận lợi.