Chương 134: Ngoại Truyện 4

Edit: Thanh Thạch

Hôm đó, thời tiết rất đẹp, bầu trời xanh trong vắt vạn dặm không một bóng mây. Lê Húc ngồi trong trà lâu, lắng nghe nhóm học sinh đi thi cao giọng đàm luận.

Bọn họ khi thì mặc sức tưởng tượng, khi thì nói ý kiến của mình, người ngâm thơ tác đối, cũng có người tranh luận chính kiến.

Lê Húc nghe đến hứng thú, ngẫu nhiên cũng nói xen vào một câu. Mọi người thấy hắn khí độ bất phàm, không ít người tiến đến giao hảo, đương nhiên cũng có không ít người ra vẻ khinh thường.

Đúng lúc này, trên đường đột nhiên truyền đến tiếng cãi nhau, Lê Húc nhìn qua cửa sổ, vẻ mặt hắn trầm xuống, trong lòng trào lên một cơn tức giận.

“Phó Thiên Hoa, người đừng có không biết điều, gia nạp ngươi là để mắt đến ngươi. Một cái song nhi bị từ hôn, ngươi xem cả thành Tô Châu, ai còn dám lấy ngươi.” Công tử phú quý càn quấy đến cực điểm, nghênh ngang trêu đùa một vị công tử trẻ tuổi.

Phó Thiên Hoa tức giận đến hai mắt đều đỏ: “Ngươi cút cho ta, ta đời này không gả cho ai, cũng sẽ không làm thiếp cho ngươi, súc sinh!”

Công tử phú quý hai mắt đục ngầu, cử chỉ ngả ngớn, đùa giỡn: “Ui chao, thời điểm tức giận cũng hấp dẫn lắm, lúc làm khẳng định thích cực! Ngươi cho là ngươi vẫn là công tử bá phủ sao, thê tử người ta sinh nhi tử rồi cần gì ngươi nữa, rõ ràng theo gia đi thôi.”

Người chung quanh chỉ trỏ giễu cợt, nhìn Phó Thiên Hoa từ trên xuống dưới, ánh mắt càn rỡ, những lời xầm xì trong miệng như muốn lột trần y ra.

Phó Thiên Hoa tức giận, nhìn sắc mặt đầy ác ý của mọi người xung quanh, y dựng thẳng sống lưng, giống như chỉ có như vậy, y mới không bị lời đồn đãi đè nặng đến suy sụp.

Công tử phú quý càng thêm hưng phấn, giọng điệu bức thiết mang theo vài phần gấp gáp: “Phó mỹ nhân thực sự cá tính, gia thích, người ngàn vạn lần đừng khóc nha, ngươi mà khóc, xương cốt của gia đều ngứa.”

Phó Thiên Hoa mặt không đổi sắc: “Thả ta ra, ta phải về nhà.”

Công tử phú quý cười ha ha: “Ngươi muốn về thì về nha, ta đã nói với bá phủ rồi, mấy ngày nữa liền nâng ngươi xuất giá.”

“Ngươi nói bậy---“ Phó Thiên Hoa quá sợ hãi, gương mặt trong nháy mặt trắng bệch: “Ta không tin, hôn sự của ta chính ta làm chủ, ai cho bọn họ quyền!”

“Gia quản ngươi tin hay không, ngươi chỉ cần chờ xuất giá là tốt rồi. Nhớ rõ rửa sạch mông, chờ gia thao!”

Người chung quanh cười to ầm ầm, từ ngữ thô tục ào ào thổi tới.

“Đừng nói, Phó công tử da dẻ đẹp lắm, nữ tử cũng không bằng đâu.”

“Hoàng thiếu gia có phúc.”

“Chậc chậc, ta nói nha, Phó công tử da non thịt mịn chỉ sợ không chịu nổi!”

“Ha ha ha ha!”

“…”

“Câm miệng, các ngươi đều câm miệng cho ta.” Phó Thiên Hoa gầm lên, hai mắt oán hận nhìn chằm chằm Hoàng Văn Hào, chỉ hận không thể chém gã nghìn nhát.

Lê Húc bị tuyệt vọng trong mắt y làm cho chấn động. Theo góc độ của hắn nhìn xuống, Phó Thiên Hoa chật vật, cô đơn đứng ở giữa đám người lại có phần không còn gì luyến tiếc, như phải đánh bạc hết thảy, cá chết lưới rách.

Lê Húc nhìn lướt qua mọi nơi, trong trà lâu đa phần là người đọc sách, rõ ràng không ai trượng nghĩa giúp đỡ. Có người có lẽ là không dám, nhưng càng nhiều người lại cảm thấy chỉ là một song nhi mà thôi, không đáng để giúp đỡ, chỉ cho là nhìn một trò hề.

Sắc mặt Lê Húc trầm xuống, quay đầu nhìn về phía tiểu nhị: “Phía dưới là chuyện gì?”

Tiểu nhị hơi chần chừ, tựa hồ có vài phần kiêng kỵ.

Lê Húc lạnh mặt, tuỳ tay ném ra một thỏi bạc, trầm giọng: “Nói!”

Tiểu nhị nhếch miệng cười, hắn ta thấy Lê Húc quần áo đẹp đẽ quý giá ra tay hào phóng, hơi do dự một chút rồi nói: “Phó công tử cũng là người đáng thương, lúc phụ thân y còn sống, ai dám bắt nạt y như vậy. Vị Hoàng công tử kia chính là nhi tử của Tri phủ đại nhân, thường ngày hoành hành ngang ngược quen rồi, ngươi cũng đừng đi trêu chọc, Hoàng gia ở kinh thành có người phía sau.”

Lê Húc cười lạnh, khoé môi cong lên một tia cười mỉa mai, hắn thật ra không biết cái dạng người phía sau gì có thể làm cho một Tri phủ công tử càn quấy như thế: “Còn gì nữa?”

Tiểu nhị hơi chần chừ, cẩn thận nghĩ nghĩ, mặc dù hắn ta có chút e ngại Hoàng công tử nhưng là cả thành Tô Châu, chuyện Hoàng gia ai chẳng biết, nói cho vị công tử này cũng được, tiểu nhị xem xét xung quanh, đè thấp giọng nói: “Phó công tử kỳ thực là thiếu gia bá phủ, chỉ tiếc bá gia tiền nhiệm chỉ có mình y là nhi tử. Năm trước bá gia bất hạnh qua đời, địa vị Phó công tử xuống dốc không phanh, gia nghiệp cũng bị nhị thúc chiếm đoạt. Ai, ai bảo y là song nhi, không thể kế thừa tước vị.”

Nói xong, trong mắt hắn ta xẹt qua một tia thương hại, tiếc hận nói: “Kỳ thực Phó công tử vốn còn có một vị hôn phu, tuy rằng chỉ là thứ tử nhưng Vương gia không có đích tử. Vương tam công tử lại có tiền đồ, hai năm trước đã khảo trúng cử nhân, hiện giờ đang định sang năm vào kinh tham gia thi Hội, có thể nói là tiền đồ vô lượng. Vốn là một môn thân tốt, Phó công tử lại phải giữ đạo hiếu ba năm, Vương gia liền lui thân. Đây cũng là hiểu được, chỉ là từ hôn xong, ai ngờ, Phó gia quay đầu liền gả nữ nhi qua. Thứ tử, thứ nữ phối với nhau cũng hợp, nhưng thể diện Phó công tử bị giẫm nát, chẳng còn mặt mũi gì nữa.”

“Bị chuyện này ảnh hưởng, thanh danh Phó công tử bị phá, trong nhà lại đối đãi y không tốt, bằng không, Hoàng thiếu gia dù có hỗn trướng đến đâu cũng không dám ở giữa đường đùa giỡn công tử bá phủ. Nói thế nào, bá phủ kia cũng có tước vị.”

Nghe đến đó, tâm tình Lê Húc trầm xuống. Trước giờ ở nhà phụ đa hoà thuận, đệ đệ ngây thơ đáng yêu, hắn cũng không thấy gì, hiện giờ tận mắt chứng kiến, hắn mới biết được làm song nhi có bao nhiêu khó khăn. Đặt mình vào hoàn cảnh đó, nếu Thần Nhi gặp phải loại chuyện này, hắn nhất định sẽ giết người.

Nhìn bóng dáng đơn bạc dưới lầu, Lê Húc không kiềm lòng được mà sinh ra thương tiếc.

“Ha ha ha…” Hoàng công tử cười đến càn quấy, giơ tay muốn sờ mặt Phó Thiên Hoa.

“Phi!” Phó Thiên Hoa hung hăng nhổ một ngụm.

Sắc mặt Hoàng công tử trầm xuống, đám người đằng sau gã đồng loạt tiến lên.

Lê Húc chậm rãi xuống lầu, đi đến chỗ bọn họ.

“Vị huynh đài này…” Có người muốn gọi hắn lại, bảo hắn không cần xen vào việc của người khác, song nhi làm thiếp cho người, tuy không phải con đường tốt nhưng thanh danh Phó Thiên Hoa đã bị huỷ, sớm không còn là bá phủ công tử thanh quý vô song.

Tiểu nhị thì sốt ruột đến độ giậm chân, trong lòng ảo não không thôi. Hắn ta không sợ vị công tử kia bị đánh vỡ đầu, hắn ta chỉ sợ mình bị liên lụy.

Lê Húc đứng ở bậc thang dưới lầu, không chút để ý quét mắt nhìn mọi người: “Sao? Thành Tô Châu không còn vương pháp nữa à?”

Hoàng công tử hơi sửng sốt, ngay sau đó, gã lại vui vẻ, cuồng vọng cười to: “Vương pháp, lão tử ở Tô Châu chính là vương pháp.”

Lê Húc cong môi, lời này nghe quen tai, Lê Hi thường xuyên nói, nhưng từ miệng Hoàng công tử nghe được lại có cảm giác khác, thản nhiên nói: “Ngày mai ta sẽ đưa bái thiếp, hỏi Hoàng Tri phủ một câu, ông ta có phải là vương pháp Tô Châu không.”

Hoàng Văn Hào cau mày, sắc mặt thận trọng, nếu Lê Húc mắng gã, người như vậy ngược lại không cần để trong lòng, xú tiểu tử này đánh cũng không chết được. Nhưng nhắc tới phụ thân gã, gã không dám làm càn quá mức, có giao tình với phụ thân, thân phận khẳng định không nhỏ, nhìn gã ngông cuồng như vậy nhưng người nào có thể nha, người nào không gã lại rành mạch.

“Công tử nhìn lạ mặt, ngươi là ở quý phủ nào, ta hình như chưa bao giờ thấy ngươi ở Tô Châu.”

Lê Húc khí định thần nhàn, việc như vậy hắn vẫn thường làm, dù sao, Lê Hi chính là đầu lĩnh gây hoạ, không muốn nháo sự tình về đến nhà, chỉ có thỉnh hắn ra mặt.

“Ta họ Lê.” Lê Húc thản nhiên nói, hắn không có cái gì mà ngạo khí của thanh quý công tử, Hoàng gia người đông thế mạnh, có thế lực không dùng, giảng đạo lý với một đám hỗn trướng mới là kẻ ngốc.

Hoàng Văn Hào nghĩ nghĩ, nhớ không ra Tô Châu có Lê gia công tử nào, chẳng qua, trước đó vài ngày đã dính một cọc, nếu hắn nói thật thì đúng là phải suy nghĩ cẩn thận.

“Thì ra là Lê công tử, thật sự là hạnh ngộ.” Hoàng Văn Hào cẩn thận đánh giá hắn, trong mắt xẹt qua vài phần do dự, liếc mắt nhìn hạ nhân một cái, quay đầu cười nói: “Hôm nay cho ngươi mặt mũi, Phó mỹ nhân để lại cho ngươi, Lê công tử cũng đừng quên, ngày mai nhất định phải tới quý phủ bái phỏng, Hoàng mỗ quét dọn giường chiếu đón chào.”

Lê Húc hiểu Hoàng Văn Hào đây là nhắc nhở hắn, nếu ngày mai hắn không tiến đến Hoàng phủ, chuyện hôm nay chỉ sợ không xong.

“Lê mỗ nhất định sẽ đến.”

Hoàng Văn Hào khẽ hừ một tiếng: “Chúng ta đi.”

Đám người nghênh ngang mà đi, người chung quanh thấy thế cũng không ở lại lâu, có thể hù cả Hoàng công tử, bọn họ sao còn dám nhiều chuyện.

“Lê huynh cao thượng.” Trong trà lâu có người chạy tới lôi kéo tình cảm, nhưng càng nhiều người vẫn ôm tâm tính quan vọng. Người này vừa mới đắc tội Hoàng công tử, trước khi sự tình rõ ràng, bọn họ vẫn không nên kết giao.

Gió chiều nào che chiều ấy vốn là chuyện thường tình, Lê Húc cũng không để ý, chỉ nhìn về phía Phó Thiên Hoa: “Ngươi không sao chứ?”

Phó Thiên Hoa chậm rãi tiến lên, trong mắt loé lên do dự, giây lát đổi thành cảm kích: “Đa tạ công tử trượng nghĩa giúp đỡ, Thiên Hoa suốt đời khó quên.”

Lê Húc nhẹ nhàng nở nụ cười, tâm tình vui vẻ, vị Phó công tử này rất thú vị, rõ ràng đáy mắt giấu giếm đề phòng, lời cảm tạ lại nói đặc biệt chân thành, thản nhiên nói: “Không cần đa lễ, đa thân ta cũng là song nhi.”

Phó Thiên Hoa nghe vậy, cả người trầm tĩnh lại, ngay cả trên mặt tái nhợt cũng dần có huyết sắc, thẳng thắn nói: “Thiên Hoa không hiểu chuyện, thỉnh công tử thứ lỗi.”

Lê Húc cười không nói, đáy mắt nhiều thêm vài phần thưởng thức. Phó Thiên Hoa có tâm đề phòng là chuyện tốt, người ngoài giúp đỡ, giúp được nhất thời không giúp được cả đời, đa thân và đệ đệ đều là song nhi xuất sắc, nếu Phó Thiên Hoa không chút hoài nghi liền cảm kích mình, như vậy hắn mới thất vọng.

Bất đắc dĩ lớn nhất của việc giúp người chính là người được giúp đỡ chỉ biết trông chờ vào người khác giúp mình, nếu Phó Thiên Hoa không có chủ kiến, có thể tưởng tượng được, tương lai y nhất định sẽ đau thương.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lê Húc đột nhiên dâng lên một tia chờ mong, hắn chờ mong Phó Thiên Hoa có thể đánh vỡ lề thói cũ, sống cho ra sống, đây cũng là chuyện mà đa thân và đệ đệ vẫn luôn mong chờ.

Phó Thiên Hoa rũ mắt xuống, không hề biết Lê Húc đánh giá cao y như vậy. Nếu nói y không tin có người sẽ giúp đỡ mình, còn không bằng nói y không dám hy vọng xa vời sẽ có người trợ giúp mình, dù sao, y chính là một song nhi bị huỷ thanh danh, vì y mà đắc tội Tri phủ công tử thật sự không đáng.

Ngẩng đầu nhìn về phía Lê Húc, trong mắt Phó Thiên Hoa lộ ra một tia lo lắng.

Lê Húc thấy vui mừng, người này tri ân báo đáp, mình cũng không uổng phí tâm tư.

Lúc này, sắc mặt người chung quanh đều biến đổi, nghe thấy Lê Húc là song nhi sở sinh liền lập tức nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía hắn cũng tràn ngập kiêng kỵ. Nhi tử của song nhi, xuất thân cao quý tới đâu cũng chỉ là thứ tử, triều Đại Tấn ngoại trừ Lâm Dĩ Hiên, còn song nhi nào có thể lấy lễ chính thê gả vào nhà giàu, phần lớn đều làm nô làm thiếp. Huống chi, nghe nói Lê đại nhân trước đó cũng là khí tử trong một nhà tầm thường, nếu không sao lại cưới y, Lâm Dĩ Hiên là phúc khí tám đời mới gả cho một phu quân có tiền đồ như vậy.

Sắc mặt Lê Húc lạnh nhạt, hắn làm như không thấy ánh mắt chung quanh, chỉ nói với Phó Thiên Hoa: “Ta đưa ngươi về phủ.”

Phó Thiên Hoa nhẹ nhàng lắc đầu: “Không dám làm phiền công tử, công tử có thể giúp đỡ Thiên Hoa đã vô cùng cảm kích.”

“Vậy thì thôi.” Lê Húc nghĩ nghĩ, không miễn cưỡng, Phó Thiên Hoa dù sao cũng là song nhi, mình đưa y trở về quả thật không ổn, nên biết lời người đáng sợ.

Phó Thiên Hoa rũ mắt, biết rõ là mình cự tuyệt trước, nhưng nghe Lê Húc nói vậy, y vẫn có chút khó chịu, Lê công tử cũng là ghét bỏ y nhỉ. Xem nhẹ một tia mất mát nơi đáy lòng, Phó Thiên Hoa hỏi: “Xin hỏi tính danh công tử, ngày sau xin được báo đáp.”

Lê Húc cười: “Không cần.”

Phó Thiên Hoa hơi tự giễu, thực thức thời hành lễ cáo lui, dù sao y cũng đã đoán ra thân phận vị công tử này, y chỉ cần ghi tạc phần ân tình này vào đáy lòng thôi. Mặc kệ Lê Húc nhất thời hứng khởi, hay thật sự muốn giúp, mình quả thật nợ hắn một phần nhân tình, nhưng không hơn.

“Từ từ!” Lê Húc cười khẽ: “Ngươi gấp cái gì?”

Phó Thiên Hoa dừng bước chân, ánh mắt nghi hoặc quay đầu lại, người này rõ ràng không muốn nhấc lên quan hệ với mình, vì sao còn gọi y lại.

Lê Húc nhớ tới tính tình đa thân và tiểu đệ, lại một nữa cảm thán nội tâm song nhi nhỏ, hắn chỉ suy tư một lát, người này đã lập tức phân rõ giới hạn, tốt xấu mình cũng đã giúp y mà.

Phó Thiên Hoa yên lặng, không phải y tâm mắt nhỏ, y chỉ là rất rõ ràng địa vị của mình, không dám dựa vào một phần ân tình liền lôi kéo quan hệ với ân nhân, hành vi như vậy thật trơ trẽn.

Người ngoài có lẽ đoán không ra, nhưng là một song nhi, y nghe chuyện Lâm Dĩ Hiên mà lớn, lúc trước cũng từng hướng tới như thế, cho nên mới cùng Vương gia tam tử đính hôn, ai ngờ hiện giờ cảnh còn người mất.

Phó Thiên Hoa nhìn Lê Húc, vị công tử này họ Lê, khẩu âm mang theo giọng Bắc Kinh, đa thân lại là song nhi, vào năm thi xuất hiện ở Tô Châu chứng minh nguyên quán của hắn ở đây, lại nhìn lúc trước hắn có thể trấn trụ được Tri phủ công tử, còn có một thân khí độ thế gia công tử, không phải thứ tử có thể sánh được, thân phận Lê Húc đã quá rõ ràng…

Nhưng mà, đúng là bởi vì đoán ra thân phận Lê Húc, y mới không dám loạn kéo giao tình, không phải không nghĩ tới mà là không muốn, không muốn khiến hắn xem nhẹ mình.

Lê Húc cười nhìn y, làm người tốt thì làm cho chót, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, hắn lấy ra từ ống tay áo ba trương danh thiếp: “Cái này ngươi cầm.”

“Đây là…” Phó Thiên Hoa vừa mừng vừa sợ, quả thực không thể tin, thấy trên mặt danh thiếp hai chữ Đông Lâm nạm vàng, vội vàng cất danh thiếp đi, sợ người ngoài nhìn thấy.

Lê Húc cúi đầu cười, ánh mắt bao hàm đùa cợt.

Gò má Phó Thiên Hoa đỏ bừng, lúc này mới phản ứng được mình vừa làm cái gì.

Lê Húc mỉm cười nhìn y, nói: “Được rồi, có việc thì đến quý phủ bái phỏng ta, chúng ta cáo biệt ở đây, thứ cho không tiễn xa được.”

Phó Thiên Hoa biểu tình thành khẩn, ngữ điệu vui mừng, chân thành nói: “Đa tạ đại ân của công tử, Thiên Hoa chắc chắn khắc trong tâm khảm.”

Lê Húc lắc đầu, trong lòng bỗng thấy buồn cười, lời cảm tạ lúc này mới chính là lần chân thành nhất.

Hơi hơi giương lên khoé môi, Lê Húc phóng khoáng xoay người rời đi, hắn thực chờ mong biểu hiện của vị song nhi này, đừng nên làm mình thất vọng.

Phó Thiên Hoa thấy hắn đi rồi, nhanh chóng đi khỏi đám người. Lúc này không đi đợi đến lúc nào, thân phận Lê Húc không khó điều tra, chờ những người này phản ứng được, danh thiếp trong tay mình chính là vạn kim khó cầu.

Đúng như y đoán, không ít người đều tò mò về danh thiếp mà Lê Húc đưa ra, là danh thiếp gì có thể khiến Phó Thiên Hoa luống cuống như thế, chỉ tiếc cất quá nhanh, bọn họ chưa kịp nhìn rõ ràng. Nhưng có thể sử dụng danh thiếp tinh xảo như vậy, thân phận khẳng định không nhỏ.

Qua thật lâu sau, có người hậu tri hậu giác kinh hô ra tiếng: “Hắn họ Lê---”

“Đa thân hắn là song nhi.”

“Hắn có quan hệ gì với Lê đại nhân không?”

“Nhà hắn ở đâu?”

“Hắn chẳng lẽ là nhi tử của Lê đại nhân…”

“Sớm biết thì…”

“Đều tại ngươi…”

“…”

Đám học sinh ồn ào, hối hận đến đấm ngực giậm chân, chỉ tiếc người ta đã sớm đi xa, muốn đuổi theo cũng không kịp.

Nếu thật sự là nhi tử của Lê đại nhân thì bọn họ đúng là bỏ lỡ cơ hội. Lê đại nhân không chỉ là Đế sư, mà còn là đại Nho đương triều, cùng nhi tử hắn giao hảo, cần gì lo không được chỉ điểm, cần gì lo tương lai tiền đồ không thuận.

Loại tiếc nuối hối hận này đánh sâu vào lòng mỗi người, thật sự là hối hận không kịp…