Chẳng mấy chốc đã đến ngày Lâm Xuyên công chúa tổ chức tiệc ngắm hoa, nhà có uy tín danh dự trong kinh đều nhận được thiếp mời. Lê Diệu Nam xem như tân quý trong kinh, phu lang hắn đương nhiên cũng nằm trong số đó.
Thời tiết tháng chín hơi chuyển lạnh, Lâm Dĩ Hiên ăn diện một phen, cảm thấy thoạt nhìn không tệ lắm, khoé môi gợi lên một tia cười nhạt, chuẩn bị xuất phát dự tiệc.
Lâm Xuyên công chúa là muội muội huyết thống gần của đương kim Hoàng Thượng, dù kém đến mười mấy tuổi, tình cảm huynh muội lại rất tốt. Chỉ tiếc, phò mã chết sớm, Lâm Xuyên công chúa thân ở địa vị cao tất nhiên không chịu ngồi yên trong hậu viện, nhưng công tòng vua* há có thể lập dễ dàng như vậy.
(*Tòng vua: Tòng nghĩa là đi theo, giống như các mưu sĩ bày kế giúp hoàng tử tranh đấu giành ngôi, đó gọi là tòng vua. Thật ra từ gốc là tòng long chi công, long ở đây là ẩn dụ của vua nên mình để là vua. Câu này có nghĩa là Lâm Xuyên công chúa dù là nữ nhân nhưng ngồi ở địa vị cao, cũng muốn nhúng tay vào chính trị, tham gia vào tranh đấu giữa các Hoàng tử, nếu chọn đúng người, sau này người kia lên làm vua thì bả có công tòng vua.)
Lâm Dĩ Hiên nhướn mày cười khẽ, đời trước khi y chết, Lâm Xuyên công chúa vẫn được sủng ái, nếu không có nàng mạnh mẽ duy trì, Lục hoàng tử cũng sẽ không dễ dàng lộ đầu. Đời này tình huống bất đồng, Thái tử chưa bị phế, mấy vị Hoàng tử thực lực tương đương, một bước sai mất hết cả bàn cờ, không biết nàng sẽ lựa chọn thế nào. Dù sao theo y biết, Lâm Xuyên công chúa ba ngày làm hai yến hội, kéo nhân mạch, tuyệt đối không phải người an phận.
Nhưng vô luận thế nào, việc này cũng không liên quan đến y, chỉ cần không liên lụy tới phu quân là được. Thật sự coi Hoàng Thượng ngốc à, sự tình liên quan đến quốc gia xã tắc, đến lúc đó đừng nói thân muội muội, ngay cả thân nhi tử cũng có thể bị bỏ qua.
Lâm Dĩ Hiên ở chung với phu quân càng lâu, học được càng nhiều thứ. Hiện giờ y đã biết phân tích thế cục, thấy cừu nhân trước kia hiện giờ tự tìm đường chết, trong lòng rất vui vẻ.
- Lê Húc và Lê Hi rụt đầu tránh sau núi giả, trộm nhìn đa thân nhà mình hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mà ra ngoài.
“Đa thân muốn đi đánh nhau?” Lê Hi nhanh miệng hỏi.
Lê Húc vỗ đầu nó: “Đừng nói vậy, cẩn thận phụ thân đánh ngươi.”
Lê Hi bĩu môi: “Đây không phải chỉ nói cho ca sao?”
Lê Húc trừng nó một cái, rồi lại bắt đầu tò mò, tư thế đa thân ra ngoài quả thật không giống đi dự tiệc, giống y như lao tới chiến trường.
“Ca ca đang nói gì thế?” Một thanh âm mềm mềm đánh gãy suy nghĩ hai đứa.
Lê Hi thấy mông nhỏ căng thẳng, cẩn thận hồi tưởng một chút, mình hình như chưa nói cái gì bậy, trong lòng hơi buông lỏng, vội vàng hứa tặng đồ chơi cho Thần Nhi vốn rất dễ dụ, dặn nó ngàn vạn không được mách lẻo với đa thân.
Kỳ thật Lê Hi suy nghĩ nhiều, Thẩn Nhi tuổi còn quá nhỏ, làm sao nhớ được cái gì. Nhưng nó rất thích nhị ca ca, thường hay tặng quà cho nó, mỗi lần thấy vẻ mặt nhị ca ca đau lòng, nó cảm thấy chơi rất vui.
Lê Húc liếc nhìn đệ đệ, cái tên này chỉ cần vừa nhìn thấy Thần Nhi liền biến ngu, dù sao nó tuyệt đối sẽ không nhắc nhở.
- Lâm Dĩ Hiên đi tới Lâm Xuyên công chúa phủ, ở cửa ngựa xe như nước, không ít xe ngựa ngừng lại.
Thân ảnh Lâm Dĩ Hiên vừa xuất hiện, lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Không có biện pháp, xung quanh tất cả đều là nữ quyến, mỗi mình y là song nhi, quả thật có vẻ không hợp lắm. Lại không biết người ngoài đang hâm mộ y gả cho một vị phu quân tốt, xã hội này nam nhân nào không tam thê tứ thiếp, cố tình Lâm Dĩ Hiên vận khí tốt, phu quân không chỉ có bản lĩnh mà còn rất chung tình, tuổi còn trẻ đã làm quan to tam phẩm, ai nhìn cũng ghen tị.
Mà Lâm Dĩ Hiên đã sớm lộ tiếng gió, gia quy của Lê gia nam tử ba mươi vô tử mới được nạp thiếp. Đối với tình huống như vậy, các vị phu nhân đều lựa chọn giao hảo, nhà ai mà không có nữ nhi cần gả, Lê đại nhân tuổi trẻ hứa hẹn, đạt được tín nhiệm của Hoàng Thượng, tương lai tiền đồ sáng lạn, có thể kết thân với Lê gia tuyệt đối không chịu thiệt.
Lâm Dĩ Hiên làm rất tốt, vừa không để người coi thường, cũng không làm ai thấy bất mãn mà soi mói. Mặc dù có vẻ giống như đang bán nhi tử, nhưng cũng không phải thật sự kết thân, thanh danh nhi tử cũng không đáng lo ngại, ngược lại nhận được không ít chỗ tốt, về sau làm mai cũng tiện, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
Lâm nhị phu nhân hận đến nhỏ máu, thế nào cũng không nghĩ tới mình lúc trước tuỳ ý làm mối, ý đồ gả tiểu tử đáng chết này ra ngoài, thế mà giúp y kết một môn thân tốt, tốt đến mỗi phu nhân trong kinh đều đỏ mắt.
Lâm Dĩ Hiên ý cười không giảm, cả người như ngồi trong gió xuân, tuỳ ý hàn huyên cùng các vị phu nhân.
Lâm nhị phu nhân sửa lại biểu tình trên mặt, chậm rãi đi tới, ánh mắt nhìn Lâm Dĩ Hiên dẫn theo vài phần trách cứ, cười mắng: “Ngươi hài tử này, gả cho người liền nam sinh hướng ngoại, sao không trở về nhà thăm?”
Lâm Dĩ Hiên nhíu mày, cũng không bất ngờ gặp thị ở chỗ này, cười trả lời: “Nhị bá mẫu sao có thể nói vậy, chẳng qua là xuất giá tòng phu thôi. Phu quân làm người ngạo cốt boong boong, không muốn leo lên quyền quý, ta tuy xuất thân Cảnh Dương hầu phủ, nhưng sao có thể làm trái ý phu quân.”
Nhị bá mẫu không nhường nhịn chút nào, bày ra tư thế trưởng bối, nữ nhi nhà thị từng bước gian nan, dựa vào cái gì tiểu tử này có thể mọi chuyện thuận lợi, lạnh mặt nói: “Cái gì gọi là leo lên quyền quý, quan hệ thông gia vốn là tình thân hai họ, chẳng lẽ chỉ vì giữ khư khư cái danh vớ vẩn, cưới tiểu ca nhi nhà cao cửa rộng xong rồi ngay cả nhạc gia cũng không tiếp thu?”
Mấy phu nhân muốn kết thân chung quanh nháy mắt thay đổi sắt mặt, hơi có ý lùi bước.
Lâm Dĩ Hiên mỉm cười, lời này của nhị bá mẫu rất tài tình, nếu gả vào Lê gia liền đoạn tuyệt quan hệ với nương gia, cái giá của nhi tử mình cũng bị kéo xuống rất thấp, phản bác: “Nhị bá mẫu nói sai rồi, thời điểm phu quân chưa đề tên bảng vàng từng đi bái phỏng Cảnh Dương hầu phủ, ai biết đợi nửa ngày đúng là không người để ý tới, phu quân lúc ấy liền phát thệ, tuyệt không leo lên quyền quý. Ngài cũng biết, văn nhân mà, luôn có một chút ngạo khí, thực không phải là phu quân không nhận nhạc gia mà là sợ bị người ngoài hiểu lầm.”
Các phu nhân chung quanh bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt nhìn nhị phu nhân cũng thay đổi, thì ra là ngại bần yêu phú. Thời điểm Lê đại nhân chưa có kim bảng đề danh, Cảnh Dương hầu phủ vứt bỏ người ta như giầy rách. Khó trách hai nhà không hề qua lại, Lê đại nhân tính tình lớn, tuy làm vậy không ổn lắm nhưng có thể hiểu được.
“Cửu nhi thật đúng là miệng lưỡi bén nhọn, ca tế tới cửa bái phỏng, ta đây làm bá mẫu, vì sao lại không hề biết chuyện, quy củ Cảnh Dương hầu phủ khi nào thì lơi lỏng như vậy?”
Người bên ngoài nghĩ lại cũng thấy đúng, Cảnh Dương hầu phủ chính là huân quý trăm năm trong kinh, Lê đại nhân làm ca tế tới cửa bái phỏng, bọn họ dù không muốn gặp cũng không đến mức làm như không thấy.
Lâm Dĩ Hiên không tranh luận với thị, ra vẻ mất mát mà cảm thán: “Chuyện từ mười năm trước, nhị bá mẫu cần gì phải để ý. Quản gia lúc trước tiếp đãi ta với phu quân hình như chính là thân tín của ngài. Không nói nữa, hiện tại nghiên cứu tìm tòi có ý nghĩa gì, mẫu thân đã bị đuổi ra khỏi cửa, ca ca lại xa tại biên quan, phụ thân tục cưới tân phu nhân, ta là song nhi đã xuất giá nên phải nghe lời phu quân. Cảnh Dương hầu phủ quyền quý, ta với phu quân thật sự không dám trèo cao.”
Lâm nhị phu nhân há miệng thở dốc, cũng không biết phản bác thế nào, Lâm Dĩ Hiên nói nhăng cuội chấm dứt đề tài, chặn miệng thị.
Lâm nhị phu nhân phẫn hận trong lòng, lúc trước nếu không phải Lâm gia tiểu cửu không biết tự kiểm điểm, Cảnh Dương hầu phủ sao có thể ngăn ca tế ở ngoài cửa. Nhưng lời này sao thị dám nói ra, không nói đến người ngoài có tin hay không, chỉ riêng chuyện sẽ liên lụy đến thanh danh nữ nhi liền đủ để thị ngậm chặt miệng.
Lâm Dĩ Hiên không để ý đến thị nữa, trong lòng chỉ thấy buồn cười. Không lâu trước đối với y, Cảnh Dương hầu phủ còn là một ngọn núi cao không thể vượt qua, thế nhưng giờ đã trở thành bé nhỏ không đáng kể, nhị bá mẫu tựa hồ cũng chẳng có gì đáng sợ. Quả nhiên là thân phận quyết định hết thảy, phu quân cho y vinh quang và tư cách ưỡn ngực ngẩng đầu.
Không lâu sau, Lâm Xuyên công chúa đến, theo bóng dáng của nàng nhẹ nhàng tiến tới, các vị phu nhân vội vàng hành lễ.
Lâm Xuyên công chúa tuổi không còn trẻ, dù bảo dưỡng tốt, trên mặt vẫn hiển lộ dấu vết của tháng năm.
Là ngưởi chủ trì yến hội, Lâm Xuyên công chúa cười mời các vị phu nhân vào viện ngắm hoa, tên như ý, lấy ngắm hoa làm chủ đề, ngâm thơ tác phú khẳng định không thể thiếu.
Lâm Dĩ Hiên lười vô giúp vui, tuỳ ý tìm một chỗ ngồi xuống, y quyết định lần sau mặc kệ có phải công chúa công chung gì không, yến hội như vậy vẫn nên ít đi, ngồi giữa một đống nữ nhân, chả ra thể thống gì.
“Các vị Hoàng tử phi đến.”
Phía trước một trận ồn ào, trong viện thổi qua một làn gió thơm, không ít phu nhân vội vàng tiến lên chào. Có người lấy lòng nịnh bợ, cũng có người tĩnh toạ không động. Đây đâu phải là tiệc ngắm hoa, rõ ràng là cái cớ để kéo nhân mạch.
Lâm Dĩ Hiên thờ ơ lạnh nhạt. Gặp lại tứ tỷ, khoé môi bất giác cong lên, tứ tỷ vẫn xinh đẹp động người như trước, chỉ là so với kiếp trước ung dung hoa quý, ánh mắt lộ ra một ít mỏi mệt, thần mình có vẻ hơi đơn bạc, không chút nào thấy được tư thái người thắng của đời trước.
Lâm Dĩ Hiên tâm tình sung sướng, đột nhiên cảm thấy kỳ thật hôm nay mình cũng không mất công đến, thấy bọn họ sống không tốt, y liền cao hứng. Nhân quả tuần hoàn, sẽ gặp báo ứng, lời này đúng là chí lý.
Mình chẳng qua là thoát khỏi Thái tử phủ, không nghĩ tới sinh ra biến hoá lớn đến vậy. Thái tử không chỉ không rơi đài, Cảnh Dương hầu phủ cũng biến thành cỏ bờ tường, không, Cảnh Dương hầu phủ nguyên bản chính là cỏ bờ tường. Đời trước mình không có nhi tử bàng thân, Lục hoàng tử lại như mặt trời ban trưa, căn bản không cần lựa chọn, cho nên Cảnh Dương hầu phủ mới có thể từ đầu đến cuối đứng bên Lục hoàng tử.
Nhưng đời này lại khác, Lục hoàng tử bị y đâm một nhát, thiếu chút nữa không gượng dậy nổi. Đối mặt với tình huống này Cảnh Dương hầu phủ khẳng định sẽ lắc lư trái phải. Thất muội ở Thái tử phủ có nhi có nữ, rốt cuộc duy trì ai thượng vị, hiện giờ thế cục không rõ, chỉ sợ liên Cảnh Dương hầu phủ lúc này cũng không định được chủ ý.
Nhưng mà, Lục hoàng tử không phải là kẻ ngốc, Cảnh Dương hầu phủ không kiên định, tứ tỷ khẳng định sẽ bị giận chó đánh mèo. Kiếp trước tứ tỷ nhi nữ thành đàn, cái loại tư thái cao cao tại thượng ấy Lâm Dĩ Hiên vĩnh viễn nhớ rõ. Hết thảy đều có nhân mới có quả, bởi vì mình thoát đi, thất muội mới có thể tiến vào Thái tử phủ, Cảnh Dương hầu phủ mới có thể lắc lư bất định, tứ tỷ mới có thể không có nhi tử, thật sự là báo ứng.
Cùng lúc đó, Lâm Tĩnh Xu nhìn thấy cửu đệ, tươi cười bên môi cứng lại. Làm người bên gối Lục hoàng tử, sao nàng lại không biết tâm tư Lục hoàng tử. Tám năm trước Lục hoàng tử tựa như điên cuồng, ngay cả cùng nàng trên giường cũng gọi tên tiểu cửu. May mắn cửu đệ thành hôn, cũng may mắn cửu đệ đi theo phu quân nhậm chức. Phải hai năm sau, Lục hoàng tử mới hoàn toàn quên người này. Không nghĩ tới cửu đệ sẽ còn trở về, mà còn sống đến rất tốt, cả người bớt một phần thanh nhã, hơn một phần ấm áp, so với thiếu niên nhẹ nhàng thanh nhã như liên, tựa hồ càng có ý nhị.
Lâm Tĩnh Xu nỗi lòng thực phức tạp, võ mồm vừa rồi giữa mẫu thân và cửu đệ nàng đã nghe thấy hết. Bất tri bất giác, cửu đệ từng bị trục xuất khỏi gia môn như chó nhà có tang, hiện giờ lại có tư cách nói chuyện với bọn họ. Mẫu thẫn bị mạo phạm, nàng không chỉ không thể giúp làm hết giận, mà còn phải hòa nhã sắc mặt để tiếp chuyện. Không phải sợ Lâm Dĩ Hiên, cũng không phải sợ Lê Diệu Nam, mà là nàng rất rõ ràng Cảnh Dương hầu phủ không đáng tin cậy. Muốn đứng vững ở vị trí Vương phi, muốn trợ giúp Lục hoàng tử lên ngôi Hoàng đế thì phải mượn sức sủng thần của Hoàng đế.
“Cửu đệ, đã lâu không gặp.” Lâm Tĩnh Xu thu liễm cảm xúc trong lòng, chậm rãi nở nụ cười, ngữ điệu lộ vài phần thân mật.
“Tham kiến Duệ Vương phi.” Lâm Dĩ Hiên hơi sững người, vội vàng khom mình hành lễ, nháy mắt kéo xa khoảng cách.
Lâm Tĩnh Xu đúng là một mỹ nhân, chỉ một nụ cười đã làm người ta tâm động không thôi. Đời trước nàng có thể ổn tọa vị trí Vương phi, ngoại trừ có Cảnh Dương hầu phủ giúp đỡ, vẻ đẹp của nàng cũng có không ít công lao: “Cửu đệ hà tất phải khách khí như thế, chúng ta tỷ đệ mấy chục năm không gặp, ngay cả trong nhà có chuyện gì hiểu lầm, ngươi vẫn là đệ đệ của ta.”
Lâm Tĩnh Xu nói đến chân tình thiết ý, bên cạnh có vị phu nhân đứng ra giảng hòa, cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy. Người một nhà đánh gãy xương đầu vẫn nối được gân, khó được Duệ Vương phi nhớ mong ngươi, Lâm công tử hà tất phải ngăn người ở ngàn dặm, tổn thương tình cảm cũng không tốt.”
“Phì!” Ngũ hoàng phi bật cười, vội vàng khoát tay áo: “Các ngươi nói tiếp đi, đừng để ý tới ta. Mới vừa rồi còn nghe nói ca tế hồi môn* không người chiêu đãi, lúc này lại đánh bài tình cảm, cười chết ta, các ngươi tiếp tục.”
(*Hồi môn: Ngày hồi môn là ngày thứ 3 sau khi cưới, chồng đưa vợ về nhà mẹ đẻ thăm.)
Thất hoàng phi tiếp lời: “Hử, đây không phải là Lâm tiểu cửu sao? Thật là một hài tử đáng thương, phụ thân ngươi cũng không dễ dàng, đừng trách hắn, nhi tử rất nhiều, đối với mẫu tử các ngươi không tránh khỏi có điều sơ suất. Muốn ta nói nha, mẫu thân ngươi hòa ly là tốt.”
Sắc mặt Lâm Tĩnh Xu đen kịt, đây không phải lửa cháy đổ thêm dầu sao?
Vị phu nhân hát đệm vừa rồi lúc này cũng không dám lên tiếng, tục ngữ nói rất đúng, cửa thành mà cháy hại cả cá trong ao, bà cũng không muốn làm pháo hôi.
Lâm Dĩ Hiên cười nhạt, quang minh chính đại lôi ra đống lý do của phu quân: “Phụ thân có ơn sinh dục với ta, làm nhi tử sao dám trách cứ. Chẳng qua phụ thân có nhiều tử tự, mẫu thân lại chỉ có ta và ca ca, vô luận hiếu thuận ai thì cũng thật có lỗi với người còn lại, vì mẫu thân, ta cũng chỉ có thể bất hòa với phụ thân. May mắn phụ thân nhiều nhi tử, thiếu ta một người cũng không có gì đáng ngại.”
Còn không đợi người khác phản bác, Thất hoàng phi đã vỗ tay khen: “Đúng là cái lý này, cá và tay gấu thật khó chọn mà.”
Lâm Dĩ Hiên vuốt cằm cười, quét mắt nhìn các quý phụ chung quanh, thản nhiên chặn họng những người còn đang muốn nói: “Đúng vậy, ca ca đã báo với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng cho là như vậy.”
…
Cả vườn bỗng yên tĩnh, lời khuyên giải rốt cuộc cũng không nói ra khỏi mồm. Không ai dám lấy Hoàng Thượng ra nói giỡn, lời Lâm Dĩ Hiên nói tuyệt đối là thật, Hoàng Thượng còn không lên tiếng, các nàng sao dám khoa tay múa chân.
Lâm nhị phu nhân lạnh mặt: “Ngươi muốn đoạn tuyệt quan hệ với hầu phủ.”
Lâm Dĩ Hiên liếc nhìn thị một cái, không chút do dự đâm thẳng một dao vào tim thị: “Cảnh Dương hầu phủ là của đại bá, có liên quan gì đến chúng ta đâu?”
Lâm nhị phu nhân uất hận, nhéo chặt chiếc khăn trong tay, suýt nữa thì không duy trì được dáng vẻ.
Sắc mặt Lâm Tĩnh Xu thật khó coi, cứ việc nàng ghi hận Cảnh Dương hầu phủ, nhưng nếu không có một tầng quan hệ này, địa vị của nàng sẽ càng thêm xấu hổ.
Ngũ hoàng phi cười khanh khách, Lâm tiểu cửu nói đến hay, đổ thêm dầu vào lửa: “Sắc mặt Lục đệ muội thật không tốt, có cần ngồi nghỉ một lát không?”
“Không cần.” Lâm Tĩnh Xu nháy mắt khôi phục tươi cười nhất quán, trong lòng có chút oán giận Lâm Xuyên công chúa, biết rõ hôm này yến hội để làm gì, vì sao còn cố tình kéo hai người kia đến.
Lâm Dĩ Hiên cũng hiểu được, hiện giờ các Hoàng tử có thế lực tương đương, Lâm Xuyên công chúa không dễ lựa chọn, chỉ sợ là muốn mượn danh nghĩa yến hội quăng võng lớn, vô luận tương lai ai thượng vị, nàng đều là thân cô cô của tân đế, ai cũng sẽ không chậm trễ nàng.
Lâm Tĩnh Xu xoay người rời đi, đã nói đến phân thượng này, có Ngũ hoàng phi cùng Thất hoàng phi ở đây, nàng có nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là tự tìm mất mặt.
Ngũ hoàng phi cười khẽ một tiếng, thấy Lục hoàng phi khó chịu, tâm tình nàng vạn phần sung sướng. Rõ ràng Ngũ hoàng tử mới là huynh trưởng nhưng lại luôn bị Lục đệ chèn ép, nàng đã nén giận lâu rồi.
Ngũ hoàng phi lôi kéo Lâm Dĩ Hiên nói chuyện, cảm thấy người này có thể mượn sức.
Thất hoàng phi cũng vội vàng nói xen vào, thái độ miễn bàn có bao nhiêu thân thiết. Lê Diệu Nam đạt được đế tâm, ca ca Lâm Dĩ Hiên còn có quan hệ chặt chẽ với Liên gia, chỉ cần mượn sức được y, tuyệt đối là cánh tay đắc lực cho Thất hoàng tử.
Hai người vừa rồi còn thân thiết kẻ xướng người họa, giờ lại đối chọi gay gắt.
Lâm Dĩ Hiên ai cũng không đắc tội, cười đánh thái cực quyền với các nàng, bản lĩnh của phu quân tuy y không học được mười phần nhưng bảy tám phần cũng là có. Đã đắc tội Lục hoàng tử phi, hai vị này tạm thời phải ổn định. Theo y thấy, Ngũ hoàng tử và Thất hoàng tử tuyệt đối sẽ không thượng vị, nhưng cũng sẽ không phạm sai lầm gì lớn, tân hoàng đăng cơ, chỉ cần bọn họ quy củ, vị trí Thân vương hẳn là đã định.