Chương 120: Chương 120

Gặp lại Lê Diệu Nam, trong lòng Lộ Chí An không biết là hối hận là đau hay là ghen tị. Đã từng hao hết tâm tư luồn cúi, vì lợi ích mà buông tha một đoạn hữu tình, nhưng Lê huynh hiện tại đã là quan tam phẩm, còn hắn ta vẫn chỉ quanh quẩn ở ngũ phẩm, Lê huynh sớm đã đi xa phía trước hắn ta.

Phạm Bằng Dực thì cực kỳ phẫn hận, nhưng lại không biết làm thế nào, hiện giờ Lê Diệu Nam căn bản không cùng một tầng với gã. Ngay cả gã có bối cảnh thâm hậu thì thế nào, Hoàng Thượng kiêng kỵ, khiến người nhà gã không thể động đậy, từng bước một như đi trên băng mỏng, Phạm gia sớm đã không còn huy hoàng của ngày xưa.

Thời gian tám năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện, Lê Diệu Nam trở lại kinh thành, chỉ ném một cục đá vào mặt hồ đang dậy sóng, rất nhanh đã bị nhấn chìm.

Lục hoàng tử nhớ lại thời thiếu niên, trong lòng bình tĩnh không gợn. Trải qua đủ mọi chuyện, giờ nhớ lại trước kia cũng không còn xúc động nữa. Tám năm trước một hồi tẩy trừ khiến gã thiếu chút nữa không gượng dậy nổi, thật giận Cảnh Dương hầu phủ hai mặt lắc lư, nếu không phải có cữu cữu làm chỗ dựa, gã không dám nghĩ mình còn có thể đứng lên.

Lục hoàng tử càng thêm khắc sâu một đạo lý, cái gì cũng không quan trọng bằng ngôi vị Hoàng đế, chỉ cần nắm chặt quyền lợi trong tay, thiên hạ còn gì không chiếm được.

Người hận Lê Diệu Nam nhất phải kể đến Thái phó của Thái tử hiện nay, mặc dù đã qua rất nhiều năm, hận ý trong lòng vẫn không tiêu giảm chút nào. Liêu đại nhân cả người thoạt nhìn như già đi chục tuổi, chức vị Thái phó cho Thái tử này khiến gã không sống nổi, Thái tử không xem trọng gã, Lục hoàng tử cũng bất hoà với gã, hết thảy đều do Lê Diệu Nam ban tặng, như vậy bảo sao gã không hận?

Nhưng mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, thời gian này Lê Diệu Nam còn đang xuân phong đắc ý, tâm tình tốt lắm, rất nhanh đi nha môn nhậm chức.

Trong Thông chính ti hắn lớn nhất, căn bản không sợ người ngoài đùa giỡn thủ đoạn. Ngày đầu tiên đi nha môn, hắn ra đòn phủ đầu, trước gạt Tả Hữu Thông chính sang một bên, chỉ tìm người dưới nói chuyện, tỉ mỉ hỏi bọn họ những công việc thường ngày, sau đó công bố kết quả với mọi người, ai thật ai giả vừa xem liền biết.

Người nói dối sắc mặt khó coi tới cực điểm, ánh mắt nhìn về phía Lê Diệu Nam tối tăm.

Hữu Thông chính hận đến nghiến răng, không nghĩ tới Lê Diệu Nam sẽ ra chiêu này, muốn tước quyền của Lê đại nhân xem ra là không có khả năng. Rõ ràng gã đã chắc chắn sang năm có thể thăng nhiệm Thông chính Sử ti, kết quả lại bị người ngoài chiếm mất, trong lòng há có thể chịu phục.

Lê Diệu Nam nhướn mày, tân quan nhậm chức nếu không có người nhằm vào hắn mới cảm thấy kỳ quái. Mấy người kia rõ ràng tỏ ra không sợ hãi, hơn nữa mình quả thật không thể làm gì bọn họ, chỉ cần trên công vụ không phạm sai lầm, lừa gạt thượng quan mà thôi, không tính là tội lớn. Nếu hắn không thể ứng phó, chỉ có thể là hắn vô năng, không bắt được sai lầm thật sự. Nếu hắn cố dùng quyền xử lý cấp dưới, chắc chắn sẽ bị rơi xuống hạ phong.

Ở mặt ngoài, sự tình coi như cho qua. Ỷ vào có Hữu Thông chính làm chỗ dựa, vài người ngày càng bừa bãi, mặc dù không dám làm xằng bậy trước mặt Lê đại nhân, nhưng chiết tử các nơi trình lên đều sẽ về tay Hữu Thông chính, mượn cái này cho thấy quyền uy của gã ở nha môn.

Lê Diệu Nam nhíu mày, cũng không để chuyện này trong lòng. Hắn cho rằng không cần phải tính toán chi li với mấy kẻ tiểu nhân, chiết tử quả thật phải qua tay bọn họ mới đến được tay mình, nếu không có đối sách hoàn hảo, cho dù bọn họ làm việc lớn mật như vậy, có đến chất vấn cũng chỉ là tự tìm mất mặt, còn không bằng kiếm nhược điểm ở chỗ khác.

Mấy ngày liền ở nha môn, Lê Diệu Nam chỉnh lý từng quyển từng quyển tấu chương, ghi lại kỹ càng tỉ mỉ. Hắn chỉ tin một câu, bố cục nghiêm mật cỡ nào cũng sẽ có sơ hở, cái hắn muốn tìm chính là những sơ hở đó.

Mấy ngày sau, ai cũng không ngờ, Hoàng Thượng đột nhiên giận dữ, bãi miễn mấy vị quan viên, trong đó cũng có mấy con sâu ở Thông chính ti, Hữu Thông chính thì một lần hàng ba cấp xuống thành Thông chính Tham nghị.

Lúc ấy đã có người vọt tới trước mặt Lê Diệu Nam lớn tiếng mắng: “Là ngươi, có phải là ngươi giở trò quỷ không?”

Cũng có người kêu oan trước mặt Hoàng Thượng, cáo trạng Lê Diệu Nam quan báo tư thù, dùng loạn chức quyền, khóc lóc một phen nước mắt nước mũi, nói y như thật. Nhưng đối với cáo trạng của bọn họ, sắc mặt Hoàng Thượng càng ngày càng đen.

Lê Diệu Nam mỉm cười, biết chắc sẽ là cục diện như thế này, cho nên thủ đoạn xử trí người của hắn luôn quang minh chính đại, sẽ không để lại bất kỳ lời ra tiếng vào nào. Chỉ là trong lòng có chút tiếc nuối, bối cảnh Hữu Thông chính không tồi, không thể đá gã ra khỏi Thông chính ti. Nhưng qua sự tình lần này, hẳn gã sẽ học được ngoan ngoãn.

Hoàng Thượng lại phát hoả, những người cầu tình toàn bộ đều bị hung hăng mắng một trận. Không thể trách Hoàng Thượng bất công, mà là sự tình rất đáng giận, nếu không phải Lê khanh gia cẩn thận, ông còn không biết mình bị lừa gạt đến khi nào. Bạch Sơn huyền và Bạch Cao huyền rõ ràng nằm cạnh nhau, năm nay một cái lũ lụt, một cái hạn hán, toàn bộ khóc than với ông đòi tiền, muốn giúp nạn thiên tai.

Hoàng Thượng tức giận vô cùng, đây chính là thần tử của ông, tất cả toàn là bát nháo. Lúc này có người đến thỉnh cầu, chẳng phải đúng lúc chặn họng ông.

Lâm triều, Chu Ngự sử đứng mũi chịu sào, hứng một quyền của Lê Diệu Nam.

Hoàng Thượng nhăn chặt mày, ném ra hai quyển tấu chương, phân phó Vương công công đọc cho các vị đại thần nghe.

Một nơi lũ lụt, một nơi hạn hán, nghe lên cũng không vấn đề gì, nhưng Hoàng Thượng sẽ không vô duyên vô cớ phát hoả. Có chứng có cứ, mặc dù không tìm ra nghi vấn, ngoại trừ thanh quan đạo đức tốt, các đại thần còn lại không ai ra đầu nữa.

Hiện giờ Lê Diệu Nam làm quan tam phẩm, vị trí đứng không gần không xa, vừa lúc ở giữa đám đại thần. Nói thật, từ đáy lòng hắn không để mấy thanh quan này vào mắt, giống như không tìm một ít tồn tại cảm, không thể hiện mình có chí khí, không sợ cường quyền thì bọn họ liền sống không nổi.

Đúng lúc này, một vị quan tứ phẩm vừa mới thăng chức đứng dậy, hắn xuất thân Hồ Bắc, quê cách hai huyền không xa: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, nếu vi thần nhớ không sai, hai huyền này năm nay hình như mưa thuận gió hoà.”

Các vị đại thần bừng tỉnh đại ngộ. Nhưng nếu tấu chương có vấn đề, lý nên là quan viên phía dưới nói dối dân tình, thế nào cũng không liên quan đến Thông chính ti.

Hoàng Thượng tức đến độ suýt nữa phun máu, nguyên bản ông còn trông chờ Bình Sơn huyền và Bạch Cao huyền chỉ có một cái là nói dối, như vậy trong lòng còn có tý an ủi, ai biết…

Lê Diệu Nam rất nhanh giúp các vị quan viên giải đáp, miệng trước sau như một vẫn rất độc, đầu mâu nhắm thẳng vào Chu Ngự sử, mặc kệ lão có phải là phụ thân Chu Tiềm không, lạnh lùng nói: “Chu Ngự sử, đừng có không biết mà thích thể hiện. Hai huyền liền nhau, một cái hạn hán, một cái lũ lụt, Hoàng Thượng trăm công nghìn việc không thể điều tra kỹ càng tỉ mỉ, chúng ta làm thần tử theo lý phải tận tâm, nếu liên chuyện nhỏ như vậy cũng phải làm phiền Hoàng Thượng thì còn cần bọn họ làm gì?”

Chu Ngự sử bị nghẹn, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Lê Diệu Nam nói hợp tình hợp lý, hai bản tấu chương chứng cớ vô cùng xác thực, lão không thể phản bác câu nào.

Trong triều có người bắt đầu cao hứng, Chu Ngự sử chính là hòn đá ở hầm cầu, không có vị đại thần nào thích, hiện giờ thấy lão kinh ngạc, tâm tình sao có thể không tốt, nhìn Lê Diệu Nam bất giác thuận mắt hơn.

Về phần những người tức giận bất bình, thực xin lỗi, phạm sai thì phải bị trách phạt. Bình Sơn, Bạch Cao dù liền nhau nhưng lại không thuộc cùng một châu phủ, ra sai lầm như vậy, nói đến nói đi vẫn là quan viên thất trách.

Hoàng Thượng lại làm một cuộc thay máu, biếm không ít quan viên, sau đó lại phái Khâm sai đi thể nghiệm, quan sát dân tình.

Lê Diệu Nam một trận chiến thành danh, lại làm ra một hồi nổi bật, quan viên ở Thông chính ti gần đây vô cùng quy củ.

Lâm Dĩ Hiên nghe sự tích của phu quân, cảm thấy có chút buồn cười, nhưng càng nhiều là tự hào, phu quân y rất giỏi.

Theo phu quân ngày càng nổi bật, Lâm Dĩ Hiên nhận được không ít thiếp mời, chọn chọn bỏ bỏ, lựa mấy trương đáp lại, bóng dáng y từ từ xuất hiện trong vòng xã giao ở kinh thành. Nhưng đồng thời, ngẫu nhiên gặp phải người Cảnh Dương hầu phủ cũng không thể tránh khỏi.

Lê Diệu Nam bỏ được dằm ra khỏi nha môn, công vụ rất nhanh đi vào quỹ đạo. Ngày hôm ấy rời nha môn sớm, về đến nhà, phát hiện phu lang mặt cau mày có, cười đi tới, thân thiết hỏi: “Làm sao vậy?”

Lâm Dĩ Hiên thấy phu quân, bên môi liền hé tươi cười, rồi lại bĩu môi đưa cho hắn một tấm thiếp mời.

Lê Diệu Nam vừa mở ra nhìn, lập tức ngừng cười: “Ta còn tưởng là chuyện gì to tát, muốn đi thì đi, không muốn thì trả, không có gì phải ngại.”

Lâm Dĩ Hiên lườm hắn một cái, sẵng giọng: “Đây là thiếp mời của Lâm Xuyên công chúa, nếu không đi, không biết sẽ bị nói thành cái dạng gì.”

Lê Diệu Nam cười nhìn y: “Ngươi sợ?”

Lâm Dĩ Hiên nhướn mày, khinh thường hừ một tiếng: “Vớ vẩn, sao ta phải sợ bọn họ.”

Lê Diệu Nam hỏi lại: “Vậy ngươi còn lo lắng cái gì?”

Lâm Dĩ Hiên rối rắm, đúng vậy, y còn lo lắng cái gì, cau mày nói: “Tâm tình không tốt mà thôi, Lâm Xuyên công chúa bãi yến khẳng định sẽ gặp tứ tỷ, nhị bá mẫu nói không chừng cũng đến. Ta nhớ rõ ấu nữ nhà thị đúng tuổi xuất giá, không biết lại muốn leo lên ai.”

Lê Diệu Nam nắm tay y, nhẹ nhàng nói: “Để ý nhiều như vậy làm gì, nhân sinh tám chín phần là chuyện không như ý, phu lang đã xuất giá tòng phu, mọi chuyện có phu quân chịu trách nhiệm cho ngươi, ngươi chỉ cần cao hứng là được, hà tất phải để ý chuyện khác.”

Lâm Dĩ Hiên mỉm cười, đầu chôn vào ngực phu quân cọ cọ: “Ta không muốn gây thêm phiền toái cho ngươi. Hiện giờ ngươi ở vị trí cao, ta chỉ sợ có người mượn sức không thành, sẽ ra thủ đoạn hèn hạ.”

Lê Diệu Nam không thèm để ý cười cười: “Yên tâm, nếu có người cầu tới cửa, phu quân chắc chắn sẽ dàn xếp cho bọn họ.”

Lâm Dĩ Hiên hoảng sợ, nhưng rất nhanh phản ứng lại, hồ nghi nhìn phu quân: “Ngươi muốn một bên lấy chỗ tốt, một bên bán bọn họ cho Hoàng Thượng?”

Lê Diệu Nam vuốt cằm, nhéo mũi phu lang: “Ngươi lại thông minh.”

Lâm Dĩ Hiên lau mồ hôi đồng tình một phen, đau lòng thay những người rơi vào tay phu quân, phu quân quả thực rất xấu rồi, xong lại lo lắng: “Có sợ đắc tội quá nhiều người không?”

Lê Diệu Nam bật cười, trong ánh mắt hiện rõ cuồng ngạo: “Thì tính sao, trên quan trường nếu không đắc tội người, chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ trắng đêm khó ngủ. Hơn nữa, muốn ta làm việc thiên tư trái pháp, ngăn chặn tấu chương trình lên khẳng định không phải người tốt, đắc tội thì đắc tội, không có làm sao hết.”

Lâm Dĩ Hiên gật đầu nói: “Ngươi biết là được.” Tiếp đến như nhớ ra cái gì, vội vàng vào phòng, lúc đi ra trong tay cầm một quyển sách nhỏ, cười đưa cho phu quân: “Ta chỉnh lý ra một danh sách, ngươi nhìn xem, về sau chú ý một chút, ít nhất trong lòng có lường trước.”

“Đây là…” Lê Diệu Nam giấu giếm kinh ngạc, đây là danh sách nhân mạch của Thái tử và Lục hoàng tử, có nó, người trốn trong chỗ tối đều bị bại lộ, chính mình làm việc cũng dễ dàng hơn nhiều.

“Đa tạ phu lang.” Lê Diệu Nam mỉm cười nhìn y, cũng không truy hỏi.

“Ngươi còn khách khí với ta làm gì?” Lâm Dĩ Hiên thật sâu nhìn hắn, cảm kích phu quân săn sóc, không hề truy vấn y mấy thứ này lấy từ đâu ra.

Lâm Dĩ Hiên suy tư trong chốc lát, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt: “Chờ chúng ta già rồi, ta sẽ nói cho ngươi một bí mật.”

Lê Diệu Nam ôm y, hứa hẹn: “Được, chờ chúng ta đều già, ta cũng sẽ nói cho ngươi một bí mật.”

Lâm Dĩ Hiên buồn bực, kéo góc áo phu quân: “Ngươi có chuyện gì gạt ta?”

Lê Diệu Nam cười ha ha: “Về sau ngươi sẽ biết.”

Lâm Dĩ Hiên bực mình, cảm giác thật khó chịu.

Lê Diệu Nam sung sướng nghĩ, nếu phu lang biết mình xuyên qua, không biết sẽ giật mình thành cái dạng gì, cằm có thể rơi xuống đất không? Trùng sinh với xuyên việt, hắn với phu lang quả thật là tuyệt phối, đời này có thể lấy được phu lang, lại có nhi tử dưới gối, hắn cảm thấy thế là đủ rồi.