Sau sự việc trên bàn tiệc đón tiếp ở phủ thành chủ, bầu không khí ở thành Vân Sạn thoáng chốc trở nên vô cùng quái dị.
Toàn bộ phủ thành chủ đều bị giới nghiêm, số lượng binh sĩ tuần tra cơ hồ tăng gấp đôi. Từ sáng bảnh mắt, cho đến chiều muộn, bất cứ lúc nào ghé mắt nhìn qua cửa sổ thì đều có thể trông thấy bóng lính gác đi tuần.
Căn thổ lư mà đoàn người Nguyễn Đông Thanh đang ở cũng bị Tào thị phái lính canh giữ cẩn thận.
Từ sáng sớm, Tào Tử Du đã đến thay mặt Tào thị giải thích, phân trần. Cứ như lão nói thì đây là quy định từ thời nữ đế Hàn Thanh Ca để lại. Cho dù khách tới có địa vị cao đến đâu cũng không được phép trở thành ngoại lệ, bằng không Tào thị phải bị trị tội quản lý không nghiêm. Thành thử, cho dù thái tử một nước đến Vân Sạn, họ Tào bọn họ cũng “không còn cách nào khác”.
Lê Tam Thành vốn đã thấy là lạ, song chưa để y nói được nửa chữ không, Diệp Phàm đã vội vội vàng vàng tỏ ý thông cảm, để người của họ Tào làm đúng chức trách. Cảm giác chuyện này có vấn đề, song để tránh đánh rắn động cỏ, thái tử đương triều của Đại Việt mới không tiếp tục cắn chuyện này không buông.
Trái lại, y dự định chờ lúc đám người Tào thị đi khỏi, sẽ chạy đến hỏi ý kiến Bích Mặc tiên sinh xem sao.
Gió mưa lại nổi, mà kẻ đứng ở trung tâm của mọi con sóng ngầm – Nguyễn Đông Thanh – dường như lại bình chân như vại. Gã gặp thái tử Thành một buổi chiều, sau đó chỉ đi dạo trong hành lang của tòa Thổ Lư. Rảnh rỗi thì nhờ Dư Tự Lực bảo cánh binh sĩ tuần tiễu mua một ít đặc sản của Vân Sạn về phòng nếm thử.
Thái độ phối hợp đến khả nghi của gã trái lại khiến đám người nhà họ Tào và Diệp quốc sư đứng ngồi không yên. Thế nhưng, tên đã lên dây, không thể không bắn.
oOo
Dư Tự Lực nằm vắt chân chữ ngũ, tay đặt lên trán, mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà. Thỉnh thoảng, cậu chàng lại đứng dậy, ra phía cửa sổ, dõi mắt trông về phía núi Cấm đằng xa.
Không giống những người khác, Dư ngỗ tác lớn lên ở Vân Sạn, từng trải qua không biết bao nhiêu lần chia vật tư như thế này. Cậu chàng có thể khẳng định, phản ứng của Tào thị và phủ thành chủ lần này vô cùng không bình thường.
Gần đây, Dư Tự Lực thường xuyên cảm thấy trong lòng nôn nao nóng nảy, mí mắt thường xuyên giật. Trong gió, mơ hồ còn có thể ngửi thấy mùi hôi tanh của yêu khí.
Khứu giác của loài lợn thực ra còn nhạy bén hơn cả loài chó. Vốn là bán trư yêu, Dư Tự Lực có khứu giác vô cùng nhạy cảm với yêu khí. Lại thêm trực giác nhạy bén trước các nguy cơ đến tính mạng, cậu chàng có thể khẳng định chẳng mấy chốc Vân Sạn sẽ thành đầm rồng hang hổ.
Nguyễn Đông Thanh án binh bất động, lại càng khiến Dư Tự Lực đứng ngồi không yên.
Thiên Hống nguyên soái chẳng phải nhân vật hiền lành gì. Mấy lần xuống núi, y đều khiến vô số người nhà tan cửa nát, máu chảy thành sông. Hễ Dư Tự Lực nghĩ đến những người dân từng cưu mang mình lúc còn bé vẫn còn ở ngoài kia là lại thấy bồn chồn trong ruột.
Vân Sạn có hai khu tường thành.
Thành nội là chỗ đặt Thổ Lư của phủ thành chủ, cũng như nơi tị nạn của “dân chúng” trong những tòa thành ven biển. Nói là “dân”, nhưng thực chất người được đến Phúc Lăng tránh nạn phần lớn là hào cường, sĩ tộc mà thôi.
Những người sinh ra ở Vân Sạn, hoặc bị sĩ tộc bỏ lại đây, đến đời thứ hai là bị đẩy ra thành ngoại. Bọn họ tự xây Thổ Lư ở đó, cố gắng tự cung tự cấp qua ngày. Mỗi lần Thiên Hống nguyên soái dẫn yêu binh hạ sơn, phủ thành chủ đều cho co lại binh lực, tập trung thủ vững thành nội. Thành vệ quân giữ tường thành bên ngoài chỉ có chưa đến ngàn người. Về những người ở bên ngoài thì chỉ có thể nói “sống chết mặc bay”.
Cũng không phải Dư Tự Lực không nghĩ đến chuyện qua mặt lính tuần, âm thầm ra ngoài báo tin cho ân nhân khi xưa. Song, cậu chàng lại do dự vì sợ sẽ đánh rắn động cỏ, làm hỏng sắp xếp của Nguyễn Đông Thanh. Lại nói, Dư Tự Lực đã đi lâu như thế, những người cũ năm xưa còn sống hay đã về thiên cổ hãy còn là một ẩn số.
Thế nhưng, không đi, thì chỉ cần cậu chàng chợp mắt là trong đầu lại hiện lên hình ảnh của đứa trẻ ăn cơm trăm nhà lớn lên năm nào.
Một bên là lí trí, một bên là tình cảm, cứ thế giằng xé Dư ngỗ tác, khiến cậu chàng cơ hồ không thể nào thở nổi, cũng không thể nào hạ quyết tâm cho được.
Chính lúc này, cửa phòng của cậu chàng bị đá tung ra sau.
“Họ Dư! Ai làm gì mà mặt như đít nhái thế?”
Hàn Thu Thủy đá cửa xong, hí hửng chạy vào phòng, quăng mình lên giường ngồi. Thấy Dư Tự Lực vẫn còn chưa phản ứng lại, cô nàng bèn đẩy vai gã một cái, nói:
“Này! Họ Dư, anh có hiểu thế nào là lễ đãi khách không? Đến cốc nước cũng không rót được cho người ta uống sao?”
“Có vị khách nào vừa vô duyên vừa lỗ mãng như con đàn ông nhà cô không?”
Tâm tình Dư Tự Lực vốn còn đang sa sút, bây giờ bị đối phương chọc ngoáy, bèn quay sang đấu võ mồm một câu. Thoáng chốc, vẻ đồi phế suy sụp ban nãy cũng bay biến quá nửa, sắc mặt tốt hơn trước nhiều.
Hàn Thu Thủy bĩu môi, nói:
“Thôi, bàn chuyện công việc trước. Hôm nay Hồng hộ vệ nói sắp tới sẽ có biến lớn, để chúng ta chuẩn bị chu toàn.”
Dư Tự Lực ngồi nhỏm dậy, trầm giọng:
“Trư yêu trên núi Cấm đột kích?”
“Chuyện không đơn giản như vậy. Hồng hộ vệ chỉ sợ lần này Tào thị và Trư Cường hợp tác, muốn cùng đối phó với tiên sinh. Khi nãy thái tử Thành cũng gặp tôi, nói là ngờ đến chuyện tương tự. Chỉ sợ chuyện này mười phần đã chắc đến sáu bảy.”
Dư Tự Lực nghe đến đây, lắc đầu xua tay, nói:
“Không thể nào có chuyện đó đâu. Thiên Hống nguyên soái xưa nay chỉ hận không thể xả thịt lột da, nuốt gan uống máu người nhà họ Tào. Trời có sập xuống thì chưa chắc hắn đã chịu hợp tác với phủ thành chủ.”
Hàn Thu Thủy lắc đầu:
“Có thể anh nói đúng. Nhưng cũng đừng quên kẻ đối địch với Lão Thụ cổ viện là ai. Anh hẳn cũng rõ chuyện này hơn ai hết đúng không, đệ tử hụt của Dược Thánh?”
Dư Tự Lực trầm tư hồi lâu, đoạn nói:
“Cô nói phải. Tôi quá chủ quan rồi.”
Gã ngừng một chốc, lại tiếp:
“Thử nói nghe xem cần tôi phải làm chuyện gì?”
Hàn Thu Thủy thấy đã thuyết phục được Dư Tự Lực, bèn gật đầu, nói:
“Anh cứ làm thế này. Đến lúc tên Trư Cường kia xuống núi, chúng ta sẽ cho hắn biết vì sao nước biển lại mặn.”
Dư Tự Lực lẳng lặng nghe kế hoạch của cô nàng, gương mặt biến hóa liên tục, chân mày lúc chau lúc giãn, ánh mắt khi thì do dự lúc lại kiên định. Cuối cùng, khi Hàn Thu Thủy đã nói xong, gã bèn gật đầu:
“Chuyện cô nhờ không khó, nhưng tôi cần có người trợ giúp mới xong. Bây giờ chúng ta còn có ai có thể dùng được?”
“Ngoại trừ tôi, anh và Hồng hộ vệ, thực sự không nghĩ ra được còn có ai.”
“Thái tử Thành thì thế nào?”
Hàn Thu Thủy nghe Dư Tự Lực nhắc đến Lê Tam Thành, thoáng dừng lại một chốc, lại nói:
“Tôi cũng không biết. Hôm trước y cố tình mở lời giải vây cho tôi trên bàn tiệc, hẳn là không muốn đối địch với tiên sinh. Thế nhưng chuyện chúng ta làm dù sao cũng xâm phạm đến lợi ích của giới thượng tầng. Thái tử Thành thân là đương triều thái tử, kẻ kế thừa ngai vàng Đại Việt, chưa chắc đã có thể chung lòng.”
Dư Tự Lực lắc đầu:
“Nếu vậy thì Hồ Ma thành chủ há chẳng phải cũng không khác gì sao? Bây giờ là đồng minh, nhưng về sau chưa chắc đã không đứng ở hai đầu chiến tuyến. Tôi nghĩ tạm thời có thể tin được y.”
oOo
Không rõ cuộc nói chuyện hôm đó của Dư Tự Lực và Hàn Thu Thủy có cái kết ra sao.
Chỉ biết, hai ngày sau, Thiên Hống nguyên soái dẫn bầy yêu đột kích Vân Sạn.
Cuộc tấn công “bất ngờ” khiến phủ thành chủ “không kịp trở tay”. Trong thành lại xuất hiện “gian tế của Cao lão trang”, thiêu hủy hai kho vật tư lớn. Tuy Tào thị “phản ứng kịp thời”, đưa kẻ gian ra chém giữa chợ, song cũng không thay đổi được “sự đã rồi”. Yêu binh từ Cao lão trang tràn xuống chẳng mấy chốc đã vây thành Vân Sạn chật như nêm cối, ba tầng trong ba tầng ngoài. Thiên Hống nguyên soái còn cho người hạ tối hậu thư, rằng nếu trong vòng ba ngày thành Vân Sạn không đầu hàng hiến thành, thì khi y đánh được vào trong, y sẽ cho đồ thành diệt dân, gà chó không tha.
Chiều hôm ấy, Tào Tử Chân thay mặt phủ thành chủ đến tận nơi, quỳ xuống xin Nguyễn Đông Thanh “cứu dân chúng trong cơn nước lửa”.
Lê Tam Thành cho rằng chuyện này không thỏa đáng. Nếu bọn họ tùy tiện ra tay thì Đại Hàn sẽ có cớ trách cứ Đại Việt, Đại Hoàng tự ý can thiệp vào chuyện nội bộ quốc gia. Trong bối cảnh đất sáu nước đang lục đục rối ren như hiện giờ, hành xử lỗ mãng như thế quả thật không đáng.
Hai bên nói chuyện đôi co một phen, cuối cùng Bích Mặc tiên sinh đồng ý đứng lên đầu thành cổ vũ sĩ khí quân tốt.
Hai người Dư Tự Lực, Hàn Thu Thủy thì chỉ đứng đằng sau im lặng nhìn quanh, giống như không phải chuyện liên quan tới mình.
Sáng hôm sau...
Nguyễn Đông Thanh bước lên đầu thành, mặt đối mặt với Thiên Hống nguyên soái – Trư Cường.
oOo
Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của truyenyy để tra cứu cho tiện.
Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!