Giết Bích Mặc tiên sinh.
Câu nói của Diệp Phàm làm người nhà họ Tào cơ hồ nhảy dựng lên một cái.
Tào Tử Chân mở trừng hai mắt, đôi nhãn châu già nua mờ đục bấy giờ sáng quắc lên, nhìn chân chân vào thiếu niên đằng trước, giống như muốn xuyên thủng hắn, xem trong ruột hắn rốt cuộc là lời thật lòng hay câu giả dối.
Tào Tử Du xua tay bai bải, miệng cười gượng gạo:
“Diệp... Diệp quốc sư. Ngài quả thật là có khiếu hài hước. Nhưng xin ngài đấy, sau này đừng có đùa kiểu đó nữa. Quả tim già của lão phu thực lòng không chịu nổi bị hành hạ như vậy đâu.”
Tào Huyền Minh lầm bầm:
“Hừ... Đánh sập đại đạo thôi mà? Cũng chưa ai thấy hắn động thủ bao giờ. Biết đâu tên Bích Mặc tiên sinh này chuyên khắc chế Ngũ Lộ Triều Thiên, còn thực lực lại tầm thường?”
Hắn nói thầm rất khẽ, trong phòng đại đa số người đều không phát giác được, bao gồm cả Tào Tử Chân và Tào Tử Du.
Thế nhưng, Diệp Phàm thân là một trong mười một địa tôn của Đế Mộ. Lời nói của Tào Huyền Minh dù nhỏ như tiếng muỗi kêu, song há lại lọt khỏi lỗ tai hắn?
Vừa nghe hắn nói, mặt Diệp quốc sư của chúng ta đã giật giật mấy cái, dùng ánh mắt đầy thương hại nhìn Tào Huyền Minh.
Thằng cha này chẳng nhẽ thiểu năng trí tuệ?
Tuy có thể lợi dụng Tào Huyền Minh để thuyết phục họ Tào, song Diệp Phàm đột nhiên lại cảm thấy... nhận một thằng ngu thế này làm đồng đội liệu có mạo hiểm quá hay không?
Tào Tử Du thấy chị còn chưa lên tiếng, bèn nói:
“Diệp quốc sư, chuyện hôm nay chúng ta coi như không nghe thấy gì. Hi vọng ngài về cho.”
“Thế thì đáng tiếc thật. Diệp mỗ cứ tưởng họ Tào các vị còn có chút huyết tính, dám đánh dám liều. Hóa ra lại cũng là cái phường an phận thủ thường, lo sau sợ trước như thế. Thôi... đám trẻ ranh, không đáng cùng bàn việc lớn. Diệp mỗ xin đi trước một bước...”
Tào Tử Chân lắc đầu:
“Đều là người lớn với nhau, quốc sư cần gì phải dùng thủ đoạn vụng về như kế khích tướng thế?”
Ngừng một chốc, y thị lại tiếp:
“Thế nhưng Bích Mặc tiên sinh thần thông quảng đại, các thánh địa, các đại tộc nếu không giao hảo thì cũng chẳng dám đắc tội với y. Thứ cho bà già này không thể chỉ vì mấy câu của Diệp quân sư mà dẫn cả tộc tham gia vào loại kế hoạch không có đường lui này.”
Diệp Phàm cười:
“Ra tay giết y tự có Đế Mộ phụ trách. Chư vị chỉ cần phối hợp, giúp ta tạo ra một thời cơ để động thủ là được.”
“Ý của ngài là... Thiên Hống nguyên soái?”
Tào Tử Chân cau mày, đôi mắt bất giác dời về phía xa, bên ngoài bức tường thành.
Diệp Phàm gật đầu:
“Nghe đồn Thiên Hống nguyên soái này năm xưa từng giao chiến với Kiếm Thánh trăm hiệp mới bại, dưới tay có hơn vạn tiểu tốt, bá chiếm núi Phúc Lăng. Chư vị thử nghĩ, nếu một đại yêu như hắn dẫn quân đánh xuống núi, kẻ yêu dân như con như Bích Mặc tiên sinh sẽ có phản ứng thế nào?”
Tào Tử Du vội vàng nói to:
“Không được! Chị cả! Chuyện này không thể được đâu.”
Thung lũng Phúc Lăng cũng không phải bỗng dưng mà bị bỏ hoang.
Nghe đồn, trước khi vương thất Đại Hàn từ biển Phong Bạo đi vào, vùng đất ven biển phía đông đất lục quốc nằm dưới quyền nước Cao Đường. Cao thị phát tích chính ở đất Phúc Lăng này, mượn nhờ sự trù phú của nơi đây tích lương chứa cỏ, cuối cùng dẫn quân công thành đoạt đất, tạo nên một phen cơ nghiệp đế vương.
Về sau, Cao thị và Hàn thị tranh chấp ngai vàng, kết quả là Hàn thị thắng. Nhà họ Cao diệt tộc, duy chỉ có một chi phụ được khai quốc hoàng đế Đại Hàn tha mạng, cho trở về Phúc Lăng canh giữ lăng mộ tổ tiên, nhưng phải đổi họ thành họ Tào. Vì tổ lăng Cao thị đặt ở trên núi, nên cũng từ đó mà có tên là núi Cấm.
Bọn họ về Phúc Lăng, lập nên một sơn trang, tục gọi là Cao lão trang.
Ba ngàn năm trước, Thiên Hống nguyên soái đến vùng này. Y tụ tập hơn vạn tiểu yêu, chiếm cứ lăng mộ của Cao thị, xây dựng thành quách rầm rộ, ẩn ý muốn lập nên yêu quốc tách biệt với Đại Hàn. Cao lão trang đứng mũi chịu sào, không tránh khỏi kết cục bị hủy diệt.
Tin tức đến tai Hàn Kinh Vũ, từ đó mới có trận đánh giữa Trư Cường và Kiếm Thánh.
Hai người đánh hơn trăm hiệp, cuối cùng Thiên Hống nguyên soái thất bại, bị Hàn Kinh Vũ trấn áp trong lăng mộ họ Cao. Trận chiến đánh gãy long mạch, việc chân khí của thung lũng Phúc Lăng càng lúc càng mỏng cũng từ đó mà ra.
Trên tàn tích của Cao lão trang cũ, Hàn Thanh Ca cho xây dựng thành Vân Sạn. Lại cho tìm người sống sót của họ Tào ở Cao lão trang về, đưa lên làm thành chủ,
Có thể nói, Tào thị và Thiên Hống nguyên soái trở thành kẻ thù truyền kiếp như thế.
Cứ cách trăm năm, phong ấn của Thiên Hống nguyên soái lại nới lỏng. Y sẽ cho một phân thân xuống núi, dẫn đám tiểu yêu tấn công thành Vân Sạn.
Cứ thế lặp đi lặp lại, mãi đến hai mươi lăm năm trước.
Chuyện cũ như khói, vừa hồi tưởng đã xong, còn lúc này, ở thực tại...
Tào Tử Chân còn chưa lên tiếng, Tào Huyền Minh đã đột nhiên nhảy ra, xỉa xói:
“Chú ba, chuyện này liên quan đến vinh nhục của Tào thị. Chú chớ có vì mấy mẩu đất cằn mà trở thành tội nhân thiên cổ.”
Tào Tử Du tựa hồ bị chọc vào nỗi đau, nghiến răng trèo trẹo:
“Thằng ngu! Thằng ăn hại! Uổng công tao sắp xếp cho mày cái chức chủ sự Ty Trực Tỉnh. Chẳng nhẽ mấy năm nay ngoài ăn chơi đàng điếm ra mày không học được gì à?”
Nói đoạn, lão lại nhìn Tào Tử Chân:
“Chị à, Tên Thiên Hống nguyên soái này tình tình thế nào không phải chị không biết. Nếu để mặc hắn dẫn quân xuống núi, quỷ mới biết hắn sẽ làm chuyện gì. Chẳng may hắn hạ được thành, xông vào Vân Sạn, vậy thì tộc ta thôi rồi.”
Tào Tử Chân nhè nhẹ gật đầu, xem như đồng tình với sự lo lắng của Tào Tử Du.
Kỳ thực, tuy Tào Tử Du xuất phát từ tư tâm muốn bảo vệ ruộng đất của lão, song điều mà lão lo sợ không phải không có lí do.
Thiên Hống nguyên soái tính tình tàn nhẫn, mỗi lần hạ sơn cướp bóc đều giết người như ngóe, tuyệt không để lại một người sống. Nếu làm theo kế hoạch của Diệp Phàm, vậy thì nguy cơ dẫn lửa thiêu thân, rước sói vào nhà là vô cùng cao.
Ngoài ra...
Diệp Phàm khi nãy chỉ nói Đế Mộ sẽ xử lý Nguyễn Đông Thanh, không hề đề cập tới chuyện giúp bọn họ đuổi Thiên Hống nguyên soái. Tào Huyền Minh còn trẻ, có thể còn chưa phát giác ra, hoặc giả nếu có thì hắn có lẽ cũng chẳng quan tâm.
Tào Tử Chân thừa hiểu tính thằng cháu mình: tự cho là siêu phàm, nhìn đời bằng nửa con mắt. Những năm gần đây, Thiên Hống nguyên soái lại luôn bế quan trong tổ lăng họ Cao, hiếm khi xuống núi. Thành thử, có lẽ trong mắt Tào Huyền Minh, Trư Cường chẳng qua cũng là hạng có tiếng không có miếng mà thôi.
Tào Tử Chân đưa ngón tay, day day huyệt thái dương.
Tuy không dám nói chắc mười mươi, nhưng y thị cũng có thể đoán được một hai về thái độ của Đế Mộ trong hành động lần này. Bọn hắn chỉ quan tâm đến chuyện đoạt mạng của Nguyễn Đông Thanh. Những việc khác, tỉ như kết cục của thành Vân Sạn, hay tính mạng của già trẻ họ Tào, đều là lông gà vỏ tỏi, không quan trọng.
Ở một bên...
Tào Huyền Minh và Tào Tử Du tiếp tục cãi nhau. Một kẻ đứng về phía Diệp Phàm, một người không muốn mạo hiểm.
Bấy giờ, Tào Tử Chân mới chậm rãi lên tiếng:
“Diệp quốc sư, ngài muốn Tào thị chúng ta tham gia vào hành động lần này cũng không phải là không thể. Nhưng bà già này cần một lời cam kết từ các vị đại nhân trong Đế Mộ, bằng không xin thứ cho già không thể lấy tính mạng cả nhà ra mạo hiểm.”
Diệp Phàm nhíu mày, trầm giọng:
“Tào thành chủ, xin hãy biết thân biết phận một chút. Ngài có tư cách gì để đàm phán điều kiện với Đế Mộ?”
“Ra là các vị đại nhân Đế Mộ kẹt xỉ đến nỗi khúc xương vụn cũng không nỡ vứt ra nuôi chó sao? Vậy cũng hết cách. Họ Tào chúng tôi chỉ có cách nhường lợi cho Bích Mặc tiên sinh, xin hắn che chở. Coi như là tán tài tiêu tai, tiền có nhiều mấy thì cũng phải còn cái mạng này mới hưởng được. Diệp quốc sư nói có đúng không?”
Diệp Phàm cắn chặt hàm răng vào nhau, sâu trong đáy mắt lướt qua vẻ bất thiện.
Gần vạn năm nay, Đế Mộ bọn hắn là bá chủ của Huyền Hoàng giới, lời đế tôn nói ra chẳng khác nào mệnh lệnh, kẻ khác không muốn cũng phải nghe. Thế nhưng bây giờ, một đám sâu kiến cũng dám vênh mặt hất hàm thương lượng điều kiện với bọn hắn, khiến Diệp Phàm có chút không thích ứng kịp.
Xương, bọn hắn có thể cho, nhưng chó trong nhà không được phép đòi.
Đấy đã là phương châm làm việc của Đế Mộ cả vạn năm nay.
Bây giờ, chẳng những con chó dám mở miệng đòi hỏi, còn dám nhe răng uy hiếp chủ. Đối với Diệp Phàm mà nói, như vậy chẳng khác nào đang khiêu khích uy nghiêm của bọn hắn.
Cuối cùng, gã mới thở ra một hơi, nói:
“Diệp mỗ sẽ thay mặt Tào thành chủ, thưa lại chuyện này với các vị đại nhân. Dám hỏi ngài đây muốn thương lượng việc gì?”
Tào Tử Chân đáp:
“Chuyện cũng không có gì khó, đối với các vị đại nhân của Đế Mộ mà nói thì chỉ như trở bàn tay thôi. Diệp quốc sư, cảm phiền ngài thưa lại với các vị đế tôn, chỉ cần bọn họ đảm bảo Thiên Hống nguyên soái không vào được Vân Sạn nửa bước, sau khi xong chuyện ra mặt nói một hai câu, để Trư Cường kia đến từ đâu thì về nơi đó, lúc ấy Tào thị mới có thể hết lòng làm việc cho các vị đế tôn.”
Diệp Phàm nghe xong, trong lòng cũng thấy dễ chịu hơn một chút.
Xem ra Tào thị vẫn còn biết thân biết phận, không yêu sách chuyện gì thái quá.
Diệp quốc sư gật đầu, nói:
“Nếu chỉ có thế, Diệp mỗ có thể thay mặt Đế Mộ chấp thuận yêu cầu với Tào thị. Thời cơ chớp mắt là qua, không thể bỏ lỡ. Hi vọng Tào thành chủ có thể phối hợp với tại hạ diễn vở kịch này.”
“Vậy trên dưới Tào thị ta nguyện nghe theo điều động của Diệp quốc sư.”
oOo
Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của truyenyy để tra cứu cho tiện.
Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!