Hùng Đại Phong cơ hồ là bị Lý Thanh Vân đè ra đánh. Mấy lần liền, thiếu chủ Địa Chấn Man Tượng tộc thiếu điều bị Toái Đản Cuồng Ma dùng một nhát kiếm xin mất hai hòn ngọc, vừa thẹn vừa giận, lại vừa áp lực như núi đè.
Hơn nữa, còn không cho đầu hàng chịu thua.
Hùng Đại Phong lúc này gấp đến phát run, mặt mày đỏ lựng cả lên như quả cà chua chín.
Trước thế công hung tợn như vũ bão của Lý Thanh Vân...
Hắn sợ.
So với nhân loại, thì nhìn chung yêu tộc coi trọng huyết mạch truyền thừa hơn hẳn. Đối với Hùng Đại Phong mà nói, đoạn tử tuyệt tôn so với cái chết càng đáng sợ hơn.
Đây cũng là nguyên do Ngọc Lương sau khi thấy Lý Thanh Vân một bổng nát trứng của Tôn Bạo Quảng, cô nàng lập tức chịu thua không đánh nữa.
Đối với yêu thú tộc, không một tộc nào đánh giá cao một thiên tài tuyệt tự cả.
Hùng Đại Phong nghiến răng, cuối cùng so với tuyệt tự, hắn chẳng thà đối mặt với trách cứ của Huyền Thanh nương nương.
Dù sao, hành động lần này của hắn cũng là tuân theo an bài của người trong tộc. Hùng Đại Phong tin tưởng tộc Địa Chấn Man Tượng sẽ chống lưng cho hắn.
Thế là...
Hùng Đại Phong tóm lấy một mặt dây truyền trắng sữa, âm thầm truyền chân khí vào đó. Lập tức, khí tức của hắn bành trướng, hóa thành một cỗ uy áp vượt xa ngũ cảnh. Tu vi Vụ Hải xuất hiện, quét ra như gió lốc, cơ hồ thổi cho Lý Thanh Vân bay lui lại bảy tám chục bước. Sau lưng Hùng Đại Phong lúc này, hư ảnh một con man tượng lông đen lừ lừ hiện ra.
So với bản thể hắn thể hiện ra hồi sáng, thì man tượng này trưởng thành hơn nhiều, hiển nhiên không thể nào là nguyên hình của Hùng Đại Phong.
Lý Trầm Châu liếc mắt.
Trên võ đài, man tượng lông đen giống như bị cả quả núi lớn đè lên lưng, khớp khuỷu tay và đầu gối nhanh chóng gãy vụn. Hư ảnh thê lương rú lên một tiếng, sau đó đôi mắt từ từ mờ đục, cuối cùng hóa thành một trận khói xám tan biến hoàn toàn.
Vương Tiểu Thạch cười phá lên, nói:
“Thật là thằng cháu có hiếu, liên lụy cho tổ tiên đến hồn phi phách tán, vĩnh bất siêu sinh luôn. Bội phục. Bội phục. Báo nhỏ, ngươi nói xem ngươi và hắn ai giống báo hơn?”
Ngọc Lương đương nhiên không quen cái kiểu dùng từ Vương Tiểu Thạch học lỏm được của Nguyễn Đông Thanh, nhất thời ngẩn tò te chẳng biết phải nói sao. Thế nhưng lại sợ không nói thì tên thiếu niên áo đen này lại phật ý, ra tay với mình. Mà nói ra, liệu hắn có nghĩ cô nàng nói chuyện linh tinh, sau đó nổi giận hay không?
Tu vi của đối phương quá cao, Ngọc Lương không biết phải đối xử sao, cuối cùng gấp đến nỗi bật khóc.
“Hay lắm, Hùng Đại Phong. Tộc Địa Chấn Man Tượng các ngươi không coi bản cung ra gì phải không? Chút thủ đoạn này cũng định qua mặt ta?”
Lúc này chuyện Hùng Đại Phong có trong tay bảo vật có thể tùy thời phát ra công kích của cường giả đã vào Vụ Hải đã bại lộ, Huyền Thanh nương nương bèn lạnh giọng, quát.
Hùng Đại Phong không còn gì để nói.
Đúng lúc này, từ trên chín tầng mây, có một giọng nói ngân vang cất lên:
“Huyền Thanh nương nương, bản tộc tự nhiên sẽ trừng phạt Đại Phong thích đáng, mong nương nương thủ hạ lưu tình.”
Hùng Đại Phong nghe thấy thế, lập tức nhoẻn miệng mỉm cười. Hắn vốn nghĩ chỉ có một trưởng lão nào đó đến chống lưng, không ngờ vì bảo trụ tính mạng cho hắn, cha hắn – Hùng Chấn Nhạc – tộc trưởng tộc Địa Chấn Man Tượng tự thân xuất mã.
Lý Trầm Châu, Vương Tiểu Thạch thì nhếch mép khinh bỉ.
Giống như đang nhìn một màn hề tên chó cắn chó, hổ ăn thịt con.
Hùng Đại Phong chính đang đắc ý, chợt cảm thấy trước ngực nóng ran. Mặt dây chuyền làm bằng tổ cốt của cường giả Địa Chấn Man Tượng hắn sử dụng lúc nãy bắt đầu nóng lên, bám lấy da hắn, sau đó toàn bộ chân khí, huyết khí, sinh lực trong cơ thể Hùng Đại Phong bắt đầu chảy tràn vào mặt dây chuyền.
Bành!
Hùng Đại Phong không kịp ú ớ câu nào, mặt dây chuyền đã hút chân khí của hắn đến căng nứt, cuối cùng phát nổ. Khí lãng quét ra bốn phía, hào quang bắn ra chói lòa.
Hùng Đại Phong – Hùng thiếu tộc chủ của Địa Chấn Man Tượng tộc – chỉ còn một bãi máu. Ngay cả cặn cũng không còn sót lại.
Hình thần câu diệt.
“Phong nhi!!!”
Trên áng mây, một tiếng kêu thất thanh, xé gan xé ruột vang lên.
“Huyền Thanh! Tộc ta xưa nay vẫn lấy lễ đối đãi bà, không ngờ bà lại ra tay độc ác như thế với một hậu bối. Là các người bức Địa Chấn Man Tượng ta đối địch với nhân loại. Cứ chờ đấy!!!”
Vương Tiểu Thạch bĩu môi:
“Cái đồ gan thỏ đế, giấu đầu hở đuôi, ném đá giấu tay! Này Lý lão ngưu, có muốn đến tộc Địa Chấn Man Tượng này chơi một chuyến, sẵn tiện lấy mấy cặp ngà về đẽo cho chủ nhân một bộ cờ không?”
Lý Trầm Châu nhíu mày:
“Ngươi còn dám nói!?”
Vương Tiểu Thạch cười hềnh hệch, dường như “bộ cờ” và “ngà” là vảy ngược của Lý Trầm Châu. Lý Thanh Vân, Đỗ Thải Hà vừa liên tưởng đến bản thể của vị tiền bối này là một con bò già, không khỏi há hốc miệng.
“Sẽ không phải... Vương Tiểu Thạch tiền bối từng xúi sư phụ lấy sừng của Lý tiền bối ra đẽo quân cờ đấy chứ?”
“Dám lắm.”
Lý Trầm Châu hắng giọng, gõ ngón tay lên đầu vai Mộ Dung Từ, nói:
“Ba thiên kiêu của các ngươi một đã nhảy xuống khỏi lôi đài, một thì lăn đùng ra ngất, một bây giờ chỉ có cách dùng chổi mới mời được xuống khỏi võ đài, cũng nên tuyên bố chịu thua rồi chứ?”
“Xin... xin nghe theo tiền bối.”
oOo
Tuy trận lôi đài chiến kết thúc, cũng tuyên cáo lần thú triều này cáo chung. Thế nhưng, phàm là người đến quan chiến, tham chiến đều hiểu, hiện tại chẳng qua là một khoảng lặng trước cơn bão.
Hiện tại nhìn như êm ả, thực chất mạch nước ngầm đang rần rần chuyển động.
Trong chưa đầy ba ngày, liên tiếp xảy ra mấy việc đại sự.
Trước hết, là tộc Địa Chấn Man Tượng lấy cớ trả thù cho thiếu tộc chủ Hùng Đại Phong, chính thức tuyên chuyến với Quan Lâm. Lạ một nỗi là Thanh Tước tộc không hề lên tiếng, cơ hồ ngầm để mặc cho Địa Chấn Man tượng. Thế là lục tục Huyết Nhãn Trúc Thử tộc, Bát Tí Yêu Hầu tộc đều tuyên chiến.
Bát Tí Yêu Hầu tộc hình như còn dương cao ngọn cờ “tuyệt tự chi thù, bất cộng đái thiên”.
Sau nữa, là chuyện Huyền Thanh nương nương chuyển nhà.
Bà ta dùng đại thần thông, đánh sập chỗ đấu trường lần trước tổ chức đánh lôi đài thành một cái đầm nước, sau đó dựng nhà ở đó. Điểu tộc ở Đình Chiến Trạch cũng nháo nhác dời tổ theo hầu nương nương.
Lục Trúc Hải đã không còn một phiến tịnh thổ Đình Chiến Trạch, giống như đang báo hiệu chuyện gì đó.
Thứ ba, ấy là sau khi sứ đoàn của Long tộc do Long Thanh Y dẫn đầu đã rời khỏi biển trúc, quay lại Quan Lâm, Thanh Tước tộc bèn mở hội nghị Vạn Yêu ở Tử Trúc Lâm, gọi toàn bộ các tộc lớn ở biển trúc đến dự. Địa Chấn Man Tượng, Ngọc Cốt Ảnh Báo, Bát Tí Yêu Hầu, Ẩm Huyết Ngô Công, Huyết Nhãn Trúc Thử đều có mặt.
Chẳng rõ là nói với nhau chuyện gì.
Thứ tư, ấy là phản ứng của hai tộc Ngô Công, Ảnh Báo.
Kể từ sau trận lôi đài chiến, Ẩm Huyết Ngô Công bắt đầu nghiên cứu “trù đạo”, nói là muốn học theo con người, cải thiện đời sống của yêu tộc trong Lục Trúc Hải.
Ngọc Cốt Ảnh Báo thì... sống trong một chuỗi ngày trong mơ.
Ít nhất là mấy bà mẹ có con nhỏ.
Kể từ khi Ngọc Lương quay lại, truyền thuyết về một tên ác ma nhân tộc tên Toái Đản Cuồng Ma bắt đầu lan truyền trong Lục Trúc Hải.
Chẳng rõ truyền lưu mãi thế nào, nhưng dị bản nổi tiếng nhất chính là cái tên “Sát Kê Đạo Tặc” này là một kẻ ba đầu sáu tay, biến thái thành tính. Mỗi lần ra tay đều cắt yêu pín thành ba miếng đều tăm tắp. Sau khi uống hết máu ở chỗ đó chảy ra thì hắn cho vào mồm nhai tờm tợp, nuốt sống ăn tươi.
Đám trẻ con yêu tộc trong Lục Trúc Hải vừa nghe thấy “không ngoan là Toái Đản Cuồng Ma đến xẻo trứng” là sợ đến điếng người, không dám khóc nữa.
Ải Quan Lâm dưới sự chỉ thị của Vũ Tùng Lâm, sau khi lôi đài chiến kết thúc thì không ngừng huấn luyện tân binh, công tác hộ thành càng thêm nghiêm túc cẩn thận.
Mà người đầu têu ra những chuyện này: ba sư huynh muội Lý, Tạ, Đỗ thì đã trở lại cổ viện.
Cả ba bị Hồng Vân tiên tử mắng vốn cho một trận, sau đó lại bắt đầu cuộc sống thường nhật. Người thì luyện võ, người thì chăn gà, người thì ghi chép sổ sách.
Có lẽ khổ nhất vẫn là Dâm Kê – con gà trống tinh vô tình bị tóm cổ, nuôi ở Lão Thụ cổ viện từ cái ngày Tạ Thiên Hoa rời khỏi biển trúc.
Kể từ sau khi mấy con gà con lớn lên, hắn cơ hồ là bị ép đi lên con đường ngày bảy đêm ba, vào ra không ngớt. Cái vẻ oai hùng khệ nệ của kẻ giết chết không biết bao nhiêu gà mái ở cổ viện nay còn đâu? Dâm Kê hiện giờ lông tóc xác xơ, người gầy tong teo tóp tọp, chỉ còn da bọc xương.
So với mấy tên trong truyện truyền kỳ, liêu trai gặp phải yêu nữ, bị hút tinh lực, trông Dâm Kê còn đáng thương hơn.
Sinh hoạt ở Lão Thụ cổ viện cứ bình bình đạm đạm như thế, cho đến một ngày một đội nhân mã từ kiếm trì tiến đến ngọn núi vô danh.
Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ mà tổn cảo đủ nhiều, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!
oOo
Như đã nói ở trong bình luận hôm qua thì nay nhóm tác xin có lời phúc đáp lại thắc mắc của bác orcinus. Ở đây do tác không rõ bác đọc đến đâu rồi, nên sẽ xin phép được mặc định là bác đã đọc đến chương mới nhất của truyện, vừa dễ cho mình, vừa tốt cho bác. Chứ vừa vào đã giả sử là bác chưa đọc hết đã còm men thì không phải phép lắm.
Thứ nhất: thực tế là thằng main đã bị người Huyền Hoàng giới nghi là thằng "thùng rỗng kêu to, lừa người lấy tiếng" từ những chap 20 (chương “Lại phải đạo văn”). Thế nhưng, về sau chính người của Huyền Hoàng giới, mà cụ thể là Mộc Thanh Hiên, đã nói rõ nếu thằng main không có “thực tài” thì đã không sáng tạo ra đống võ mà Lý Thanh Vân mang đi spam được. Mà các thế lực lớn khác thì chắc chắn cũng có cách để lôi được cái lưu ảnh thạch của Nhất Phẩm Cư vào tay, nhất là khi đây là một món làm ăn mà Hữu Tiền Liên Minh không bỏ qua. Đồng nghĩa, trừ cái đám trong tù ra, thì người ở Huyền Hoàng giới chỉ cần có chút thân phận là đã đánh hơi được ở Quan Lâm có một thằng cha chơi phần mềm thứ ba, tạo ra võ công cho phàm nhân đánh ngang tay tu luyện giả rồi.
Cần nhớ, là trừ người của cổ viện ra không ai biết Hồng Vân tồn tại.
Việc này lặp lại lần nữa ở chương 98 (Cao nhân bất lộ tướng), khi tứ đại gia tộc của Đế Đô thăm dò thằng main. Và một lần nữa, người ta thấy khả năng là nó diễn cao hơn, nếu không thì cũng chả dạy được con Hà. Con bé bái vào môn hộ của thằng main ko bao lâu thì giỏi lên đáng kể trong Đấu pháp kỳ – chính cái môn người ta nhìn thấy ông Thanh "lóng ngóng không biết luật". Nó như kiểu thầy dạy nhạc cho Mozart (chính là cha của lão ấy, cũng là một lão tai to mặt lớn trong ngành âm nhạc) tự nhận không biết đánh đàn hay sư phụ của Lý Tiểu Long (Diệp Vấn đó) tự nhận không biết võ công ấy. Là bác thì bác có tin không? Hay sẽ nghĩ người ta đang diễn?
Thứ hai: con mèo sử dụng truyền âm, và thằng Thanh hoàn toàn không nghe lén được thì nó ngại gì mà không bô bô? Đến con bò nó còn dám bắn nguyên một tràng ngay trước mặt ông Thanh từ những chương 40 lúc vừa rời khỏi Quan Lâm lần đầu cơ mà. Nên bảo bô bô trước mặt sếp thì cũng chả đúng, vì ông sếp này có biết nó đang nói chuyện đâu?
Còn người của Huyền Hoàng giới nhìn vào thì: 1 là nếu nghĩ nó là phàm nhân thật thì đâu thể nghe đc truyền âm? Nên con mèo đâu có "bô bô trước mặt"? 2 là sẽ nghĩ main hóa phàm, nên cũng không dùng chân khí đi nghe đám động vật làm trò, nên ko biết cnó làm gì, và con mèo cũng không "bô bô trước mặt". 3 là đơn giản hơn, sẽ nghĩ là nó đang diễn, biết mà vờ như không, nguy hiểm mà cố tình tỏ ra vô hại. Trong trường hợp này thì người ta sẽ nghĩ là Thanh nó "muốn người ta khinh nó" và "còn lâu mới mắc bẫy". Nhóm tác không biết bác sao chứ tác sẽ cảnh giác hơn với những kẻ ngoài mặt có vẻ vô hại nhưng cứ hễ ai đắc tội với bọn họ thì nếu xác không trôi sông thì cũng bị "vận rủi bám mình" làm gì cũng "xui xẻo", chứ không phải những thằng tỏ ra nguy hiểm nhưng chỉ được cái giỏi lên mặt và to mồm. Thà tin một thằng là nguy hiểm giả ngu rồi đề phòng, còn hơn là nghĩ nó ngu thật xong bị dao cắm lút cán sau lưng lúc nào không hay.
Và có thể bác không để ý, nhưng chỉ có con mèo là hay làm cái trò bác nói nhất, đơn giản vì nó có tính cách là thù dai và nhỏ mọn nhất trong ba con đã xuất hiện. Con bò thấy thằng Thanh bị khinh khi chê bôi cũng mặc kệ chả can thiệp, mãi đến lúc nguy hiểm tính mạng nó mới đi lôi chính quyền về giải quyết (vụ ở kinh đô đại Hoàng). Chó thì chả mấy khi đi cùng thằng chả. Đấy nó cũng là tính cách nhân vật khiến cách hành xử khác đi đấy bác ạ.
Thứ ba: có thể bác đã hiểu sai hai tình huống truyện và so sánh với việc sếp gặp nhân viên. Theo tác đây là một lối hình dung chưa thỏa đáng lắm, vì ở đây nhân vật điểm nhìn – tức là bác – và nhân viên nhìn chung là ngang hàng nhau. Song, cái tình huống người ta thấy con mèo nhảy múa trước mặt thằng Thanh, hay con chó dụi đầu vẫy đuôi, còn bò chịu kéo xe cho hắn nếu so sánh thì phải là mấy doanh nhân thành đạt thấy một ông tỉ phú siêu giàu đi hầu hạ, nịnh hót một thằng chân đất mắt toét. Là bác bác có thấy rén không? Mà thằng cha "chân đất mắt toét" đấy hắn càng tỏ ra "yếu nhược" thì lại càng giống hắn đang diễn để thử lòng. Trong trường hợp ấy mà còn có thể tiếp tục khinh người ta được thì là loại nào, "tấm chiếu mới" hay "đầu chỉ dùng để mọc tóc"?
Lại nói, đám tù phạm rén thằng Thanh đâu phải chỉ vì con mèo dọa? Ông Thanh xổ toẹt ra hai bài thơ trùng khớp lai lịch của hai tù phạm đầu tiên lên xin thơ. Ngay trước đấy là hai bài có thể hiểu là ngụ ý về việc con mèo vừa ra ngoài giết cả một tiểu đội trong nháy mắt. Bác tưởng tượng ngoài đời gặp một người lần đầu tiên mà người ta câu trước nói bóng gió việc phạm pháp giết người, câu sau lại biết rõ chuyện riêng ở nhà bác thì bác có lạnh gáy không? Nếu đấy không phải ông tổ ngành nằm vùng, có lắp cam theo dõi bác lâu ngày, thì cũng phải ở cái tầm cao lắm mới có khả năng mà đi điều tra kỹ thế. Nghe người ta nói thế xong mà không lập tức có cảm nhận hay phản ứng gì thì chả lẽ phải chờ mấy hôm sau lộ ra mấy cái clip nhạy cảm hay người nhà bị bắt cóc mới mời cảnh sát vào cuộc, hay tự dưng công an tìm thấy cả tấn "mai thúy" không rõ xuất xứ tại nhà riêng rồi tự dưng bị giải lên đồn mới ngớ người ra là thằng cha hôm trước đọc vanh vách chuyện nhà mình có thể có liên quan à? Thế có phải thành "mất bò mới lo làm chuồng" không?
Còn bên ngoài thì tất cả những người khác ở Huyền Hoàng giới thì đều nghe "hung danh" của thằng Thanh rồi. Nhìn thấy mấy con vật làm trò sẽ chỉ giúp người ta nhận ra hắn là ai thôi. Và việc hắn cư xử trước mặt người ta ra sao không làm thay đổi kết quả của tất cả đám từng đắc tội với hắn: hai lão định cướp bóc đã bị phế hết tu vi, cha con thằng tướng quân ở Đại Hoàng bị chém cả đôi rồi, hoàng thất cũng tí thì "lâm nạn đồ thành", mẹ con mụ hàng nước chặt chém hắn với thị lang bộ lại chống lưng cho mẹ con ấy chết cả ba mạng rồi, cả một tiểu đội của Văn Cung đi ám sát hắn chết sạch (thằng nhân chứng chứng kiến chuyện ấy đã bị sưu hồn, nên chuyện ấy cả Huyền Hoàng giới cũng biết rồi), một thằng cha Tế Tửu tìm cách khép hắn tội chết bây giờ ô danh muôn thuở, mặt được đặt làm chỗ để chân ở cầu tiêu. Cộng thêm với toàn bộ những thằng từng "sinh tử đấu" với thằng đại đồ đệ của hắn đều đã "mất quyền làm bố". Có ai đắc tội với thằng Thanh mà sau đấy còn sống yên ổn à? Mà với cái hung danh 100% kẻ thù không được chết tử tế như thế thì người của Huyền Hoàng giới chả lẽ lại còn cần chờ ông Thanh phải lên tiếng đe dọa hay tỏ ra nguy hiểm mới biết đường sợ? Phải nhìn vào hành động và kết quả, chứ gáy bẩn với "tỏ ra thần bí" thì ai chả làm được? Và vì có tiền lệ "Trang bức thần giáo" rồi, cho nên thằng Thanh mà tỏ ra thần bí như bác nói thì người ta lại càng đỡ lo, lại càng chả sợ hắn. Vì... có nguyên một cái giáo phái toàn "Cầu Thiên Trượng" chỉ giỏi "tỏ ra thần bí nhưng chả có tí thực tài nào" đối lập với một thằng cha công khai hack với phần mềm thứ ba nhưng lúc nào trước mặt người khác cũng tỏ ra mình không có gì đặc biệt. Chính vì hắn cứ khiêm tốn gần gũi thế nên dân tình mới thấy sus, mới không biết đằng nào mà lần. Và vụ này thực ra giải thích trong chương 109 (Chiến thần? Thánh Gióng?) lúc thằng main đi ăn cưới rồi. Bác thấy một thằng cười phe phé, nhìn hiền từ, cơ mà ra tay phát nào kẻ thù không chết thì cũng sống không bằng chết phát ấy với một thằng nhìn thì có vẻ bí hiểm đáng sợ nhưng kẻ thù của hắn vẫn có thể nhởn nhơ, khỏe nhăn răng thì bên nào đáng đề phòng hơn? Một thằng ngoài mặt thì "không có gì đâu", nhưng sau lưng ghi thù và kẻ thù không ai sống yên ổn, gần như nghiệp quật ngay và luôn, với một thằng bô bô "có thù tất báo" nhưng 20 năm sau kẻ thù vẫn sống khỏe thì người ta sợ thằng nào hơn? Thanh nó không phải người như thế, nhưng bác biết vì bác là độc giả. Chứ người của Huyền Hoàng giới làm sao dám chắc chắn cái vẻ ngoài thân thiện dễ gần kia là thật hay là diễn? Lại chả sợ té đái ra ấy chứ!
Thứ tư: tác nghĩ bác hiểu sai về khiêm tốn và khúm núm. Cái này không trách bác nếu bác lấy định nghĩa từ wikipedia do chỗ này có định nghĩa theo từ humble của tiếng Anh.
Trong văn hóa Á Đông, khiêm tốn là biết kính trên nhường dưới, không tự mãn về những gì mình có, không kiêu ngạo về những gì mình làm, luôn cẩn thận gìn giữ những giá trị mình nhận được. Còn từ “khúm núm” thì đúng là nhiều từ điển gán nó với lễ phép, nhưng xuất phát điểm của nó là cái bộ dạng co ro vì sợ sệt và e dè. Hiện đại hơn, thì từ khúm núm được sử dụng theo nghĩa tiêu cực khá nhiều, và tác cũng mặc nhiên coi là đấy là ý của bác.
Thì tác lại hỏi bác, cái lúc chưa biết chắc chắn Hồng Đô giải quyết được Sở Tinh Hà và Đặng Không thằng Thanh hành xử thế nào? Nó quỵ lụy cầu xin hay nó nổi máu gàn lên chửi cả hai thằng xói máu đầu? Theo tác, can đảm nó không thể hiện qua việc ta đánh được bao nhiêu người, đánh được kẻ mạnh đến đâu, mà là ta có dám đứng trước kẻ mạnh hơn mình để mà chất vấn, đối đầu hay không.
Lại cũng phải nói rõ, Thanh nó có lạnh sống lưng hay cóng ở trong lòng đến mấy thì trước mặt người ta nó vẫn diễn ra vẻ bình tĩnh. Hắn vẫn sẽ nói năng một cách lịch sự, khiêm tốn khi chưa thấy cần xé rách da mặt, nhưng hành động này không đồng nghĩa với khúm núm. Đó là phép lịch sự tối thiểu một con người cần có thôi. Như lúc tiếp sứ Long tộc chẳng hạn, lúc bất mãn hắn vẫn dám làm cứng. Đây là biểu hiện của "khúm núm"???
Thứ năm: cái này là cách hành xử và các mối quan hệ thôi. Tác và bác không có cùng một cuộc sống, nên những trải nghiệm trong đời cũng khác nhau. Bản thân tác thì cũng có dịp ngồi với lãnh đạo cấp cao rồi (cao đến đâu thì xin mạn phép được giấu, tránh người ta bảo đang khoe khoang), và việc có uy hay không nó phụ thuộc vào hoàn cảnh. Nếu đang hành xử với người ngoài thì những người tác từng gặp rất là bình thản, cởi mở và thân thiện, chả có uy gì luôn, không khác gì ông bác hàng xóm cả. Bởi mục đích của họ không phải là ra oai với người ngoài. Còn với nhân viên cấp dưới, họ có oai hay không nó phụ thuộc vào phong cách lãnh đạo, có người cần rắn, có người thì mềm mỏng, không ai giống ai. Chính như Bác Hồ cũng chả cần ra oai gì với cấp dưới người ta vẫn tin phục đấy thôi? "Tôi nói đồng bào nghe rõ không?" thì là thân thiện dễ gần chứ đâu phải đang ra oai với ai? Cơ mà có ai vì thế mà nghĩ cụ Hồ "không uy tín" không hả bác?
Thế nên cái còm men của bác là dựa trên trải nghiệm của bác, tác không phủ định tính chân thực của nó, nhưng tác viết truyện cũng là dựa trên trải nghiệm của bản thân, nên hi vọng bác cũng đừng áp đặt trải nghiệm lên truyện làm gì. Người lớn cả rồi, cái chuyện gặp sếp – nhân viên lúc sinh hoạt nó bình thường như cân đường hộp sữa chứ có gì đâu, bác nhỉ?
Trên đây là giải đáp của tác về câu hỏi của bác đặt ra. Xin cảm ơn. Giờ bác đã hiểu vì sao tác lại bảo sẽ phúc đáp trong chương tiếp theo rồi chứ? Câu trả lời này dài ngót nghét gần 2k3 chữ, bằng 1 chương trung bình của truyện này rồi đấy bác ạ. Mặc dù tính ra thì nó cũng chỉ là tổng hợp và hệ thống lại các chi tiết và lời giải thích mà nhóm tác đã rải rác khắp cả truyện từ đầu đến giờ thôi.