Bấy giờ...
Huyền Thanh nương nương đã đáp xuống, cạy miệng Tạ Thiên Hoa đẩy một hoàn thuốc vào, lại sử dụng chân khí giúp cô nàng hòa tan dược lực của thuốc vào trong cơ thể. Tạ Thiên Hoa bấy giờ mới ho khan một tiếng, nôn ra mấy búng máu, chỗ bị thương cũng mới bắt đầu liền miệng lại rách toạc ra lần nữa. Lúc này cô nàng vẫn mê man bất tỉnh, hôn mê không còn biết gì nữa.
Huyền Thanh nương nương nheo mắt.
Bấy giờ, trên võ đài, Hùng Đại Phong cũng loạng choạng từ đống đổ nát đứng dậy. Trên người hắn có một cái lỗ máu xỏ xuyên qua lồng ngực, miệng vết thương có lực hóa tán rỉ ra không ngừng, khiến da thịt đang rục rịch muốn tự khép lại của hắn không tài nào thành công được. Hai cái nanh của Hùng Đại Phong đã gãy một nửa, thế nhưng lúc này thần sắc của hắn lại cực kỳ đắc ý.
Huyền Thanh nương nương nhìn lên võ đài, trầm giọng:
“Thằng nhóc. Ngươi phá luật!”
Người khác có thể không chú ý đến Tạ Thiên Hoa, thế nhưng bà ta trước sau đều không rời mắt khỏi cô “cháu gái” này của mình. Thành thử, ban nãy Huyền Thanh nương nương có thể cảm nhận được rõ mồn một có một luồng sức mạnh cản lại mũi tên của Tạ Thiên Hoa, sau đó phát ra thế phản kích lôi đình, đánh trọng thương cô nàng. Nếu không phải hai người Lý Trầm Châu, Vương Tiểu Thạch ngăn lại nửa nhịp, thì Huyền Thanh nương nương há lại có thể để Tạ Thiên Hoa có mệnh hệ gì?
Tuy nàng ta phát uy kịp thời, giữ lại một cái mạng cho cô nàng, song cũng phải chịu trọng thương bất tỉnh.
Mà thứ sức mạnh bảo vệ Hùng Đại Phong, sau đó phản kích đã sớm vượt ra khỏi ngũ cảnh, tiến vào Vụ Hải, hơn nữa còn đi vào khá sâu chứ chẳng phải nông cạn mới vào như Kiều Minh Long, Lý Thanh Minh.
Có thể có tu vi này nếu không phải là bậc trưởng lão, thì cũng là tộc trưởng tộc Địa Chấn Man Tượng.
Trước trận đã ước chiến không thể sử dụng ngoại lực.
Bây giờ lại có khí tức của cường giả đã nhập Vụ Hải trên võ đài, đủ thấy Hùng Đại Phong sử dụng thủ đoạn không sạch sẽ gì để thủ thắng.
Hùng Đại Phong phủi áo, nhún vai:
“Hồi bẩm nương nương, sao có thể chứ? Tại hạ sớm đã muốn mỗi người lui một bước, chỉ là Tạ thánh nữ không chịu. Đại Phong chẳng còn cách nào, chỉ đành thí mạng bồi quân tử. Thế nhưng...”
Hắn nói đến đây thì ngừng lại một chốc, rồi mới tiếp:
“Thế nhưng trưởng bối trong nhà thương tại hạ, nên cố tình để lại một đạo công kích bảo mệnh. Thứ này tại hạ không cách nào chủ động kích hoạt được, trừ phi là lúc gặp nguy hiểm đến tính mạng mới có thể bột phát. Thành thử...”
Hùng Đại Phong nói đến đây thì không lên tiếng nữa, chỉ cười nhếch mép.
Huyền Thanh nương nương lườm hắn một cái, nói:
“Chẳng nhẽ lúc ngươi thượng đài không biết đường bỏ thứ này ra ngoài hay sao? Nếu bản cung muốn...”
Lời này của bà ta hàm ý rất rõ ràng.
Nếu như nhà nào cũng “thương tiểu bối”, để lại một đạo công kích của chí cường giả thì há chẳng phải trận lôi đài chiến này biến thành tuyển thủ thi xem ai liều mạng nhanh hơn, rồi so tiền bối nhà nào mạnh hơn?
Khác nào biến thành trò cười.
Hùng Đại Phong giống như đã có chuẩn bị sẵn, nói:
“Nương nương nói lời này oan cho tại hạ quá, Trước khi thượng đài Đại Phong đâu có nghĩ vật trưởng bối trong tộc đưa còn có tác dụng này? Nương nương thử nghĩ xem, lần này ta ra khỏi trúc hải để lịch luyện, hòng không để bản thân trở thành đóa hoa trong nhà ấm. Nếu như tại hạ biết không có nguy hiểm tính mạng thì còn lịch luyện gì nữa?”
Huyền Thanh nương nương sa sầm sắc mặt, muốn nói gì đó, thế nhưng lúc này Lý Thanh Vân đã lên tiếng:
“Nói như thế, thì chỉ cần không hại đến tính mạng ngươi thì bảo vật sẽ tuyệt không phát uy???”
Phía Quan Lâm:
“...”
Bầy yêu:
“...”
Mộ Dung Từ:
“...”
Ngọc Lương:
“...”
Lần này im lặng không phải là do cạn lời không biết nói gì, mà là người nào người nấy đều hít vào một hơi khí lạnh. Nếu là kẻ khác nói câu này, có lẽ người ta sẽ không có phản ứng mãnh liệt đến thế. Thế nhưng... Lý Thanh Vân là ai?
Thằng cha này đường đường có cái danh hiệu “Toái Đản Cuồng Ma”, “Sát Kê Đại Hiệp”.
Hơn nữa, danh xứng với thực. Không tin có thể hỏi Tôn Bạo Quảng xem Lý Thanh Vân có dám hỏi thăm hai hòn bảo bối của nhà ngươi hay không.
Ngọc Lương cắn răng, chính đang muốn truyền âm nhắc nhở Hùng Đại Phong, thì bất giác cả người cứng đờ.
Vừa quay đầu, đã thấy một thiếu niên áo đen quàng vai bá cổ nàng ta, cười nhăn nhở:
“Nào nào. Bọn ta đã nhắm một mắt mở một mắt cho các ngươi ăn gian một lần, bây giờ còn muốn mở mồm, có phải cho rằng mấy người làm giám khảo bọn ta mù mắt rồi phải không? Lý lão ngưu, nói đúng không?”
“Im mồm đi Vương lão cẩu!”
Lý Trầm Châu hừ lạnh một tiếng, hếch đầu sang bên nói với Mộ Dung Từ:
“Nhìn cái gì? Còn không biết đường châm thuốc cho bản đại gia?”
Bầy yêu không hiểu nổi hai người này từ trên ghế giám khảo lẩn xuống chỗ bọn chúng ra sao. Ngay cả Mộ Dung Từ đã bước vào Vụ Hải cũng hoàn toàn không cảm ứng được, mãi đến khi Lý Trầm Châu lên tiếng, y mới giật mình nhận ra bên cạnh có thêm một người ngồi.
Hai người này...
Cực kỳ đáng sợ.
Vốn là, Mộ Dung Từ chỉ coi hai người Lý, Vương này là một phe trung lập Huyền Thanh nương nương mời đến làm giám khảo, chỉ cần công chính nghiêm minh, tu vi chắc hẳn là không quá cao.
Lúc vào đấu trường, hắn cũng đã dùng thần thức thăm dò, thấy hai người tuy đã vào Vụ Hải nhưng tu vi cực kỳ phù phiếm, không khỏi dấy lên mấy phần khinh thị trong lòng.
Xem ra tên hề là hắn.
Bấy giờ, trên võ đài, Hùng Đại Phong đắc ý lên tiếng:
“Đúng thế!”
“Được! Ngươi đừng có mà hối hận!”
Lý Thanh Vân quắc mắt, sau đó hai tay cầm hai kiếm, chân đạp khinh công Cổ Mộ phái lướt về phía đối thủ. Hùng Đại Phong biết tên “phàm nhân” này đã triển lộ uy phong trên Võ Bảng Hội, vừa rồi còn đánh trọng thương Tôn Bạo Quảng, khiến Ngọc Lương không đánh mà hàng, hắn sao dám khinh thường?
Thế là, Hùng Đại Phong trầm mình xuống tấn, cẩn thận đề phòng.
Song kiếm của Lý Thanh Vân đã bức tới trước. Chỉ thấy tay trái y sử dụng một lộ kiếm pháp uyển chuyển phiêu động, giống như là nữ nhi sáng chế. Tay phải lại đánh một lộ kiếm pháp khác, quy quy củ củ, hơi có hơi hướm Đạo gia.
Chỉ thấy hai môn kiếm pháp này chiêu số tưởng chừng như khắc chế nhau gắt gao, cơ hồ là hai tử địch sáng tạo. Thế nhưng lúc này dùng cùng một chỗ, lại hóa thành áo trời liền chỉ, bù đắp cho nhau, trở nên cực kỳ thần kỳ.
Lão Thụ cổ viện cũng không giống với nhà khác, bình thường ba sư huynh muội không có việc gì làm cũng có thể tham khảo sở học của nhau, không có che giấu gì cả. Mà trong ba người, có thể nói “sở học” của đại sư huynh là ít khô khan nhất.
Dù sao con hàng này có thể từ trong tiểu thuyết ngộ được chiêu số võ học, mà tiểu thuyết thì rõ ràng gay cấn kịch tính hơn sách giáo khoa của hai người Đỗ, Tạ chẳng biết bao nhiêu lần.
Thành thử, Đỗ Thải Hà cũng có mượn Thần Điêu Hiệp Lữ đọc.
So với Xạ Điêu Anh Hùng truyện, cô nàng càng thích bộ thứ hai này hơn. Nhất là tình tiết Dương Quá vì hồng nhan mà nổi giận xông quan, thẳng lên cung Trùng Dương, quả thực khiến trái tim cô nàng nhảy lên như con nai, yêu thích không rời mắt được.
Thành thử, Đỗ Thải Hà cũng sớm đã nhận ra thứ kiếm pháp mà ông đại sư huynh đang sử dụng chính là Song Kiếm Hợp Bích thuật.
Thế nhưng...
Kiếm thuật này vào tay của Lý Thanh Vân, dường như có phần hơi phá hủy hình tượng.
Song Kiếm Hợp Bích trong tiểu thuyết mỗi lần xuất hiện, đều thấp thoáng mơ ước được song túc song phi, kiếm tẩu thiên nhai cùng người yêu của Lâm Triều Anh, lại loáng thoáng phần nào cái cảm xúc “vì yêu sinh hận”. Thành thử, hai người hợp bích cần phải đặt tính mạng của người kia hơn cả bản thân mình, chiêu số vừa tương khắc vừa tương hỗ.
Thế nhưng cũng do Lâm Triều Anh lúc sáng chiêu, tưởng tượng có thể song kiếm hợp bích cùng Vương Trùng Dương, nồng tình mật ý, thế nên bộ kiếm pháp này hoàn toàn không có sát chiêu.
Điểm này cuối cùng lại... không mưu mà hợp với cách đánh của Lý Thanh Vân, ngay cả khi nguyên do có hơi nực cười.
Thằng cha này dùng song kiếm, chiêu nào chiêu nấy đều nhắm vào chỗ nối dõi tông đường của Hùng Đại Phong. Quả thực là không có sát chiêu, không có sát ý...
Chỉ khiến đối phương sống không bằng chết mà thôi.
Hùng Đại Phong không ngờ đối phương lại có lối ra chiêu tàn độc không nói võ đức đến thế. Gã lúc này mồ hôi ướt lưng, kinh hồn táng đảm, thần kinh căng như dây đàn, không dám thả lỏng dù chỉ một khoảnh khắc.
Bởi, chỉ cần hắn phân thần một li, thì từ nay về sau đừng mong được làm bố nữa.
“Ta...”
Hùng Đại Phong đang muốn mở miệng xin thua, thế nhưng lúc này hắn lại phát giác mình không thể lên tiếng được. Trận pháp trên võ đài cũng thoắt cái trở nên càng thêm rắn rỏi mạnh mẽ.
Nói là lôi đài, không bằng nói là cái lồng giam.
Ban nãy Ngọc Lương có thể nhảy xuống, hiện tại Hùng Đại Phong chỉ biết bó tay.
Thoáng cái, trên người hắn đã trúng liên tiếp hàng trăm kiếm.
Hùng Đại Phong cố gắng đến kiệt sức bảo vệ chỗ hiểm, thế nhưng Lý Thanh Vân lúc này biến chiêu không ngừng, chiêu nào chiêu nấy đều là tiến công không thèm quy về phòng thủ, hơn nữa đòn nào cũng nhè ngay chỗ đó của hắn mà công kích.
Nếu Nguyễn Đông Thanh mà biết cái viễn cảnh mà hắn vẫn thấy sợ hãi “song kiếm xẻo trứng” thực sự đã xuất hiện ở Huyền Hoàng giới, không biết Bích Mặc tiên sinh của chúng ta sẽ có cảm tưởng gì.
Mà những chuyện này, tất thảy đều là do một môn “Bạch Hổ quyền” mà gã dạy Lý Thanh Vân.
Xét trên một phương diện nào đó, Bích Mặc tiên sinh quả thực là đã dạy hư học trò.
Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ mà tổn cảo đủ nhiều, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!