Chương 6: Du Quý Phi (xxx)
Trương Thanh An theo lời của cung nữ truyền ra, hắn rảo bước vào trong bái kiến Du Quý Phi một cách lễ phép. Mẫu thân của Tứ ca có cùng sở thích với Trương Thanh An, cả hai đều thích ngân lượng, tài vật. có khác ở chỗ nữ nhân này sưu tập nhiều nhất chính là trang sức.
Một Quý Phi đã qua tuổi xuân thì, nhan sắc dĩ nhiên hơn được khi người. Nhưng nếu đem so với 9 bà vợ hiện tại của Hoàng Đế, Du Quý Phi đích thị thua kém hơn đôi chút, chính vì vậy bà mới dùng trang sức để bù đắp vào.
Ngoài Ra Du Quý Phi cũng làm người rất mê phong thuỷ, đồ đạc trong tẩm cung đều lựa chọn màu sắc và chất liệu phù hợp với mệnh số của mình. Hôm nay Trương Thanh An mang hai hạt Minh Châu m Dương tới tặng, Du Quý Phi nhìn hắn nhất thời rất vừa mắt.
"Thanh An khấu kiến Quý Phi nương nương."
"Đứng lên đi."
Du Quý Phi nhớ tới hôm ở Ngự Hoa Viên, Ngũ Hoàng Tử này quả thực pha trò làm mất hết mặt mũi. Du Quý Phi cũng chẳng buồn nói lại chuyện cũ.
" Thanh An, con đến tìm ta có việc gì sao? lại còn khách sáo tặng quà nữa chứ."
Trương Thanh An cười nhạt, thật thà nói.
"Thanh An thì có việc gì quan trọng chứ. Chỉ là trong lúc dọn phòng, vô tình tìm được đôi dạ Minh Châu m Dương. Du Quý Phi là người am hiểu rõ nhất về trang sức nên cố ý đến đây thỉnh giáo."
Du Quý Phi cầm hai viên dạ minh châu soi trước mặt, càng nhìn càng thấy đẹp, không ngừng khen.
"Đôi Minh Châu m Dương là của hiếm, nhất là viên màu đen trăm năm khó gặp. Ngũ hoàng tử có được vật này quả thực vận khí rất tốt. hơn nữa còn có ý nghĩa về mặt phong thuỷ, có thứ này trong nhà vợ chồng nhất định hòa thuận, con đàn cháu đống, Hoàng Thượng nhất định sẽ sủng…."
Du Quý Phi quá đỗi vui sướng khi thấy đôi Minh Châu m Dương. nói một lèo mới nhận ra Ngũ Hoàng Tử đang ở trước mặt mình. lời nói phát ra được phân nửa, bà ngừng lại nhìn hắn với vẻ không được tự nhiên.
Trương Thanh An đoán được bà đang định nói gì, Du Quý Phi mặc đẹp, đeo trang sức, ép bản thân theo phong thuỷ thế cục chẳng phải mướn hoàng thượng để ý sao. bao năm rồi ,ngoại trừ sinh thần Tứ Hoàng Tử, Hoàng Thượng ghé qua chút đỉnh, thời gian còn lại hoàn toàn bỏ bê Phượng Du Cung. Du Quý Phi chỉ biết đem hi vọng vào phong thuỷ, mong hoàng thượng sẽ tới bù đắp cho mình.
"Ồ, nhắc đến phong thuỷ mới nhớ. dạo ấy, lão đạo sĩ nói rằng, chỉ cần đặt đôi dạ Minh Châu xuống gối, người trong mộng sẽ tự động tìm tới cửa , sau khi tới rồi thì linh hồn sẽ bị thu vào trong viên minh châu, mãi mãi không rời xa nơi này."
Du Quý Phi ngờ vực nhìn Ngũ Hoàng Tử.
"Thật sao?"
Trương Thanh An cười khổ.
"Chỉ là tin đồn, nhưng dù sao cũng không có người, hay là người thử đặt xuống dưới gối xem."
Du Quý Phi dù gì cũng là trưởng bối, làm theo lời của một hoàng tử vô dụng, chẳng phải buồn cười lắm sao.
"Thôi bỏ đi. lời của thuật sĩ giang hồ đa số đều là giả thần giả quỷ, lừa gạt con người."
Trương Thanh An, cười khẩy trong lòng, ngoài miệng nói là thuật sĩ giang hồ xàm ngôn lừa gạt, trong khi bản thân sắm rất nhiều đồ dùng phòng thủy trong tư phòng. Hắn giả bộ chép miệng tiếc rẻ.
"Người đã nói vậy thì bỏ đi. Bất quá nếu muốn thử thì Thanh An có thể, chỉ cho cách đặt vị trí Dạ Minh Châu cũng như cách đọc Trì Trú. Chứ tùy tiện đặt dưới gối, sai cách hay không có thần chú thì không có tác dụng."
Du Quý phi chột dạ, gạt phăng ý tứ lúc nãy, bà quay xe nói với Ngũ Hoàng Tử.
"Nghe con nói thì Tên đạo sĩ giang hồ kỳ công như vậy chắc hẳn thứ đồ này có chút ý tứ bên trong. Dù sao cũng đang rảnh rỗi, chi bằng chúng ta kiểm chứng là biết hắn ta nói thật hay nói giỡn."
Trương Thanh An cười thầm trong lòng. Du Quý Phi dễ dàng tin lời hắn như vậy nhất định trong lòng luôn muốn gần gũi hoàng thượng lắm. Vậy cũng tốt, cơ hội cho hắn hành sự đã tới. gã thì thầm.
"Thanh An sẽ giúp hết sức mình, chỉ là chuyện này không nên để tới tai hoàng thượng, à tốt nhất là không để ai biết."
Du Quý Phi đích thân ra ngoài dặn dò đám cung nữ đi xa rồi đóng cửa lại, sau đó thản nhiên đi tới giường nằm, lật gối lên.
"Đôi Minh Châu m Dương nên đặt thế nào? Ngũ hoàng tử, ngươi có còn nhớ không?"
"Nhớ chứ người nên đặt ở…"
Trương Thanh An đứng sau, chỉ chỉ cho Du Quý Phi, hắn cố ý nói để viên minh châu vào tít góc giường bên trong. Khiến Du Quý Phi phải chống hai tay và một bên đầu gối xuống giường. Ở Tư thế này, cặp mông của bà vừa vặn nhô lên ngay trước mặt Ngũ Hoàng Tử.
Hắn nuốt ực một tiếng, nhích thân người sang một bên, áp sát lại gần mông Quý Phi. Cục thịt của hắn căng lên chĩa thẳng về phía trước, chạm vào đúng chỗ Hiểm của Du Quý Phi.
Thấy cảm giác lạ. Du Quý Phi xoay người toàn đứng lên thì bị một cánh tay ghì lên sau gáy.
"Ngũ Hoàng Tử, ngươi làm gì vậy?"
Trương Thanh An giả bộ.
"Đầu ta choáng quá, hình như là do tác dụng của Minh Châu m Dương."
Du Quý Phi đâu phải con nít, bà gắt.
"Đừng nói nhảm, ngươi tránh ra cho ta."
"Hắc hắc, ta không tránh thì sao?"
Trương Thanh An cuời gian xảo, hai tay ôm lấy eo Du Quý Phi kéo mông của bà cọ vào cục thịt căng cứng của mình. nhấp nhấp nhả nhả khiến Du Quý Phi nóng mặt.
"Hỗn đản, mau đi ra, ta sẽ gọi người tới. Hoàng Thượng sẽ không tha cho ngươi đâu. dám phi lễ với ta."
Trương Thanh An Vỗ mông Du Quý Phi. một tay túm tóc của bà giật nhẹ để cảnh cáo.
"Có gì không dám chứ. Dù sao ta cũng là kẻ bỏ đi, trách phạt hay đầy ải có đáng là gì. nhưng quý phi thì khác, việc này vỡ lở, Hoàng Thượng còn đoái hoài đến người sao? Không muốn cô độc cả đời trong lãnh cung thì nằm yên đấy. Ta và Quý Phi cùng nhau hưởng khoái lạc không phải tốt
hơn ư?"
Du Quý Phi giật mình, Cái tên hoàng tử vô dụng, không ngờ dám chơi lớn đến thế, hắn nói không sai. chuyện với lỡ thì danh tiết và gia tộc đều sẽ tổn hại nặng nề. Nhưng cứ như vậy thì bản thân sẽ bị hắn làm nhục, sau này chịu sự uy hiếp của hắn.
"Thanh An, ngươi mất trí rồi, ta là mẫu thân của tứ hoàng tử, là trưởng bối của ngươi đấy. Mau bỏ ra."
Trương Thanh An, bỏ tới quý phi ra, nhưng rất nhanh túm lăy thượng y của bà kéo ngược ra sau đến quá nửa thân trên. sau đó đẩy bà nằm sấp, tiếp tục tháo dây lung, kết toàn bộ thượng y, hạ y ra. lúc này chỉ còn da thịt mềm mại phoi ra trước mặt con hổ đói khát.
"Giờ lão thiên có xuống đây cũng không cứu được quý phi đâu, hắc hắc."
Trương Thanh ngồi lên mông của Quý Phi, thân hình hạ thấp xuống, áp sát tấm lưng của nữ nhân, một tay vòng ra trước mân mê đầu ngực, miệng không ngừng liếm láp ở cổ quý phi.
mỗi khi cái lướt ướt át chảy qua, từng dòng xung kích xông thẳng lên đầu, cảm xúc khoái cảm xác thịt mà Du Quy Phi mong ngóng bấy lâu được dịp bùng cháy. Phần Dưới vừa cọ sát nhè nhẹ mà từng dòng ướt át cứ thế rỉ ra.
"Tiểu nhân, bỉ ổi… ta … ta sẽ giết ngươi."
Định lực của mình vậy mà thua một đứa bằng tuổi con. Du Quý Phi thẹn quá hoá giận, liên tục chửi bới Trương Thanh An Trong Cuống họng. bà đâu biết, ngồi trên Mông mình là một bác sĩ phụ khoa, từng điểm yếu trên người phụ nữ, hắn nắm như lòng bàn tay.
Dâm dịch bên trong Du Quý Phi dồi dào, vừa mới mong trớn một lúc đã rỉ ra. Trương Thanh An liền lùi nhẹ ra sau, nâng mông mỹ phụ lên rồi úp mặt vào đấy.
"Cảm giác này… tên hỗn đản, ngươi làm gì vậy hả… không được… không được… mau dừng lại đi…."
Cái lưỡi không xương của Trương Thanh An khuấy đảo bên ngoài một lúc mà nước bên trong cứ không ngừng rỉ ra , chạy dọc xuống tâm lót trên giường. Hai Chân Du Quý Phi run rẩy sau đốt vừa rồi. Trương Thanh An cuối cùng cũng vác cục thịt của mình ra, một h/,s Dơi xâm nhập vào bên trong Du Quý Phi, hắn để yên bên trong một lúc cho da thịt cả hai làm quen với nhau.
"Du Quý Phi, Cảm giác không tồi chứ hả?"
wax
Du Quý Phi nghiến răng, vừa xâu hổ pha chút tận hưởng.
"Ngươi, hoàng thượng mà biết, sẽ lăng trì nghịch tử nhà ngươi."
Trương Thanh An thì thầm vào tai.
"Chẳng lẽ Quý Phi nhẫn tâm nhìn ta bị chết hay sao. Chằng lẽ người thích cô độc cả đời."
"Khốn kiếp. coi như ta vô phúc mới rơi vào gian kế của tên bỉ ổi nhà ngươi. Có gan thì đâm chết ta đi."
Trương Thanh An biết mình đã chiếm tiên cơ theo lời hậu bối mà mạnh mẽ đâm vào bên trong. Du Quý Phi nằm dưới thân hắn không còn giữ ý tứ, vứt bỏ liêm sỉ mà cuốn lấy Trương Thanh An, cùng nhau đắm chìm trong cơn khoái lạc.
…
Du Quý Phi đầu tóc rũ rượi, hai mắt nhìn trừng trừng Trương thanh An.
"Nói đi, ngươi đến đây rốt cuộc có chuyện gì?"
Trương Thanh An vuốt ve thân hình của Du Quý Phi, làm mặt bất đắc dĩ
"Ta cũng là bị ép đến đường cùng. Không còn cách nào khác mới làm chuyện tày đình, phi lễ với quý phi. Tất cả đều vì muốn quý phi hạ lệnh cho đám người ở Khổng Tước Thôn cho người của Long Tuyền thôn dẫn nước qua canh tác."
Du Quý Phi lườm nguýt
"Ngươi học ở đâu cái giọng điệu chính nhân quân tử, Lại có hứng thú với chuyện ở Công Điền vậy?"
Trương Thanh An nghiêm mặt.
“Đừng nghĩ ta cũng ham khoái lạc như quý phi, những gì ta làm lúc nãy đều là vì bách tính của Long tuyền Thôn. Họ làm cho hoàng thất mà cuộc sống vô cùng khổ cực. Thật là thương tâm.”
Du Quý Phi ngơ ngác nhìn Trương Thanh An một lúc, tưởng mình nghe nhầm. Ngẫm nghĩ một lúc rồi lại cười phá lên. tiếng cười khoái trí vang khắp cả gian phòng,
“Ngũ Hoàng Tử, người làm ta cười chết mất. Loại người như hoàng tử thốt ra mấy câu đó không thấy ngượng chút nào sao. Bổn cung đâu phải thiếu nữ đôi mươi mà bị ngươi dùng lời đó để mê hoặc. Ngươi nghĩ gì trong đầu tưởng rằng ta không biết sao. Đã phát sinh quan hệ thân mật như vậy rồi, người nên thành thật một chút đi.”
Trương Thanh An cười khổ.
"Hề, hề Chẳng phải muốn kiếm thêm một chút ngân lượng bỏ túi sao, tranh thủ tích cóp sau này làm một vương gia sống an nhàn. Dù sao ta cũng chỉ là một hoàng tử không có tiền đồ."
Du Quý Phi rúc đầu hôn lên má Trương Thanh An.
"Ngoan lắm, ta sẽ bảo với người trong thôn khổng tước mở đường cho các ngươi dẫn nước. nhưng mà hôm nào ta không vui, ta sẽ đổi ý."
Trương Thanh An hừ lạnh một tiếng.
"Du Quý Phi à, ta đâu phải con nít chứ. trong chuyện này, ta mới là người nắm đằng chuôi. Nếu người vẫn cố ý gây khó dễ, ta sẽ không nể nang mà trừng phạt người đấy."
Du Quý Phi hí hửng, chép miệng đáp.
"Hừm, Để xem ngươi có bao nhiêu sức mà đòi phạt ta chứ."