Chương 5: Đến Long Tuyền Thôn.
Sau buổi trà chiều ở Ngự Hoa Viên, Trương Thanh An đã thành công đem bản thân thoát khỏi sự chú ý của Hoàng Thất. Từ đây có thể đi lại thoải mái trong và ngoài cung.
Nơi đầu tiên hắn muốn tới Nội Vụ phủ, mang toàn bộ tài sản kiểm kê lại một lượt.
"58 viên bảo thạch Trung Phẩm, 5 bảo viên thạch thượng phẩm, 1 viên bảo thạch Huyết Ngọc Cực Phẩm. 30 bức thư hoạ cổ, Bình Sứ Thanh Hoa, Ba khối Vạn Tử Mộc, Hai cây linh Chi Tuyết Sơn ba trăm năm…
Ngũ Hoàng tử người muốn đổi hết sang ngân lượng sao?"
Viên Quan trong Nội Phủ là Lã Hồng Tuấn, mặt vuông, mũ vuông, hai tay đan vào nhau giấu trong ống tay áo rộng thung thình. Chỗ bảo vật này đáng giá không nhỏ, đem đổi thành ngân lượng chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh lớn trong cung.
"Không có, bổn hoàng tử chỉ muốn kiểm kê lại một chút. đồng thời muốn dọn bớt đi cho đỡ chật nhà."
Trương Thanh An tuỳ tiện lấy một viên bảo thạch Trung Phẩm, giá ngoài thị trường dao động từ 800 đến 2000 lượng. đem nó đặt vào tay Lã Hồng Tuấn.
"Lã Đại Nhân, ta muốn quy đổi 57 viên trung phẩm bảo thạch ra ngân lượng. "
Lã Hồng Tuấn chép miệng.
"Hoàng Tử làm khó cho hạ quan rồi. hiện giờ trong quốc khố không còn nhiều ngân lượng có sẵn. Hay người cầm tạm chi phiếu, có thể đến tiền trang bên ngoài hoàng cung để đổi lấy ngân lượng."
Cầm Chi phiếu gọn nhẹ hơn, vừa đúng ý Trương Thanh an.
"Thôi được, chi phiếu thì chi phiếu. Nhân tiện đem cho ta sổ sách đất đai của ta. "
Lã Hồng Tuấn cầm được viên Bảo thạch trung phẩm vào tay, Mặt mũi họng hở mời Trương Thanh An đi vào trong chỗ để văn tự.
"Ngũ hoàng tử, sao tự dưng lại quan tâm đến phần đất của Hoàng Thất vậy?"
Trương Thanh An lấy quyển sổ ghi chép tuỳ tiện lật vài trang rồi phán.
"Không quan tâm sao được, mấy chục mẫu ruộng mà chỉ thu được một chút xíu hoa màu. Có phải có kẻ ăn chặn, tẩu tán làm của riêng đúng không."
Lã Hồng Tuấn chép miệng.
"Có lí nào như vậy, kẻ nào chán sống dám tư lợi đồ của hoàng thất chứ."
Trương Thanh An gằn giọng,
"Vậy là do thôn dân làm biếng. Bổn Hoàng Tử Phải lôi tất cả ra chấn chỉnh mới được. Gọi người quản lý khu đất của ta tới đây."
mỗi khu đất của các Vương công trong hoàng thất đều có người phụ trách niệm thu nông sản do thôn dân canh tác đem cống nạp.
Khu đất của Trương Thanh An được giao lại cho một Giám Binh tên Mã Minh. Cái chức giám binh có 5 binh sĩ thuộc cấp, canh giữ ở ngoài công điền Hoàng Thất.
Trương Thanh An vốn định cho gọi Mã Minh vào cung tra hỏi, nhưng cuối cùng lại tự mình ra khỏi cung đi tới Công Điền của mình xem xét cụ thể.
Công Điền nằm phía sau hoàng cung 10 dặm đường, địa hình bằng phẳng lại gần sông. địa thế vô cùng tốt cho nông nghiệp nên được dùng làm nơi trồng trọt nông sản cho Hoàng Thất.
những người nông phu canh tác cho Công Điền của Trương Thanh An sống trong một nơi gọi Là Long Tuyền Thôn. xung quanh con sông còn vô số thôn trang khác, mỗi thôn làm cho một vị vương tử. số lượng đất đai phụ thuộc vào công trạng của người đó.
Khỏi phải nói, ruộng đất của Trương Thanh An là ít nhất. Long Tuyền Thôn cũng tiêu điều hơn mấy thôn trang lân cận. lại cách xa con sông. những chỗ tốt, người ta đã giành nhau cả rồi.
Trương Thanh An mặc gấm phục cưỡi ngựa đi tới Long Tuyền Thôn, theo sau còn có A Hương, một cung nữ khi đã vào cung sẽ ít có cơ hội ra thế giới bên ngoài. nhưng vì được Ngũ Hoàng tử hậu thuẫn, địa vị lớn hơn cung nữ thông thường. khí sắc tự nhiên tốt lên không cần thiết lúc nào cũng cúi đầu.
Thôn dân đang ở trên đồng ruộng cuốc đất, nhìn thấy hai người đi qua, lập tức dừng công việc cúi chào từ xa.
Cảm giác của Trương Thanh An cũng hơi kích động. tuy hắn là vô dụng trong hoàng cung, nhưng so với dân đen bên ngoài. hắn vẫn là không thể chạm tới. giống như một minh tinh đi giữa đám fan hâm mộ.
Giám Binh vội vàng chỉnh sửa quần áo ra nghênh đón. Mã Minh xoắn hết can não cũng không hiểu vì sao Ngũ Hoàng Tử lại tới Long Tuyền Thôn. mấy lần đem nông sản tới hoàng cung muốn thấy mặt người còn khó, nay người lại đích thân đến đây khiến hắn kích động, quỳ sụp xuống, dõng dạc hô lớn.
"Mã Minh khấu kiến hoàng tử. Không biết hoàng tử ghé thăm, không đón tiếp từ xa mong người tha tội."
Trương Thanh An xuống ngựa, lăm lăm cây roi da sau lưng.
"Tất cả đứng lên đi, quản sự ở đây là ai?"
Hán tử đen đúa chậm rãi lên tiếng.
"Hạ quan là Mã Minh, quản sự ở Long Tuyền Thôn. Hoàng tử có gì dặn dò."
Trương Thanh An hắng giọng.
"Mã Minh, Lương thực cống nộp hàng năm sao lại ít như vậy, còn không bằng một nửa so với mấy thôn kia."
Mã Minh không dám giấu diếm, trung thực kể lại nguyên do
"Dạ bẩm, Công điền của Hoàng Tử nằm xa nguồn nước. Khổng Tước
Thôn không cho chúng tôi dẫn nước qua nên nỗi năm chi có thể làm một vụ mùa, thời gian còn lại phải trồng loại cây khác.l
Trương Thanh An hậm hực.
"Khổng Tước Thôn vì sao không cho dẫn nước qua."
Mã Minh dè dặt nói.
"Dạ bẩm, Khổng tước thôn thuộc Quyền hạn của Tứ Hoàng Tử, họ nói không cho dẫn nước thì hạ quan cũng không biết giải quyết thế nào."
Mỗi Thôn trang đại diện cho một vị Vương tử, người ta không coi Trương Thanh An ra gì. người trong Long Tuyền THôn cũng bị khi dễ.
hiện giờ đi Khổng Tước Thôn làm cho ra lẽ, thì bọn họ chắc chắn sẽ cho dẫn nước qua. bất quá Hôm nay họ cho dẫn nước, hôm sau lại không cho. hắn cũng không thể ngày nào cũng tới dây cãi cọ với đám thôn dân.
Dứt khoát phải giải quyết triệt để, một lần duy nhất.
"Ta sẽ thu xếp chuyện nguồn nước, ngươi gọi thôn trưởng tới đây ta có chuyện cần nói.”
MÃ Minh gật đầu, sai hai thuộc hạ chạy ra ngoài đồng gọi thôn trưởng tới. hai tên còn lại đi dọn dẹp chỗ nghỉ ngơi cho Ngũ Hoàng Tử. Thôn dã bình dị so với thời hiện đại thì kém xa. nông phu ở đây vốn là dân nghèo không có ruộng đất phải bán mình đi làm thuê ở công điền của Hoàng Thất. Mùa Màng thu được đều đem tới hoàng cung. Một phần gạo hạ phẩm được bọn họ giữ lại làm lương thực sống qua ngày. Nhà cửa xung quanh đều lụp xụp cả rồi chỉ có chỗ của MÃ Minh dựng kiên cố, lợp ngói hẳn hoi.
Mang tiếng là làm công cho hoàng thất nhưng bọn họ còn nghèo hơn nông phu bình thường. căn bản không có được tài sản tích trữ nào cả.
Trương Thanh An sắp xếp lại thông tin theo lời của Mã Minh, nội tâm cũng không có quan tâm nhiều đến người ở đây. Hắn tới đây chỉ có một mục đích tận dụng tối đa lợi ích có thể thu được từ chỗ đất trồng.
Thôn trưởng theo lời gọi, hớt hải chạy từ ngoài đồng tới trình diện, vái lạy từ đằng xa.
“Thảo dân khấu kiến hoàng tử. Hoàng tử vạn phúc kim an.”
Người này mặt mũi lấm lem, tóc búi củ hành, tóc đen tóc bạc hòa lẫn vào nhau. Khuôn mặt khắc khổ, tiều tụy. Người cao tuổi quỳ trước mặt mình, Trương Thanh An chưa thể quen được với lễ nghi thời đại này.
“Đứng lên đi!”
Thôn trưởng khấu đầu tạ ơn, vội đừng lên lom khom đứng một góc chờ hoàng tử phân phó. Trương Thanh An lấy sổ sách, lật qua loa trước mạt nói với MÃ Minh và Thôn Trưởng.
“Nông Sản hàng năm đưa vào hoàng cung quá ít. Ta Muốn tăng lên gấp đôi.”
Ngoại trừ Người nói ra câu này, những người có mặt ở đó đều phải há hốc miệng. Đất đai vốn có hạn, có đẻ ra được đâu mà muốn sản lượng tăng gấp đôi. Thôn Trường cười như mếu vội vàng trình bày.
“Hoàng Tử, chúng thảo dân đã tận lựng gánh nước còng cả lưng mới được như vậy, người nói thế nào chứ làm sao có thể tăng gấp đôi được.”
MÃ Minh vội thêm lời.
“lời của thôn trưởng là sự thật, hạ quan có thể làm chứng, Cho dù người của Khổng tước thôn có cho chúng ta dẫn nước qua thì vẫn rất khó để đạt được gấp đôi như lời người nói.”
Trương Thanh An chưng hửng nói.
"Ta không biết các ngươi làm cách gì, trồng cây gì chỉ cần sản lượng tăng gấp đôi là được."
Trưởng Thôn đưa mắt cầu cứu Mã Minh, gã chỉ biết lắc đầu, không đưa ra được chủ ý gì. Thôn trưởng dè dặt nói.
"Hoàng tử, có thể cho tiểu dân suy nghĩ vài ngày được không ạ, chuyện tăng gấp đôi quả thực quá khó rồi."
Trương Thanh An chốt hạ.
"Cho ngươi ba ngày, gọi tất cả người trong Thôn cùng nghĩ cách, nếu được, ta sẽ ban thưởng cho các ngươi một phần lợi tức mỗi mùa vụ làm của riêng. nếu không có kết quả thì cũng đừng ở lại chỗ này nữa. Ta sẽ đi thu xếp một chút chuyện nguồn nước."
Nói xong Trương Thanh An nghênh ngang rời đi. Không có đám dân đen này thì sẽ có những người khác, hắn chỉ cần người có thể làm tăng sản lượng. kẻ nào vô năng giữ lại chỉ tốn cơm.
chuyện trước mắt là thu xếp chuyện nguồn nước. Trương Thanh An sẽ không dùng danh phận ngũ hoàng tử đi nói lý với đám thôn dân ở Khổng tước thôn. muốn nói thì đi nói với kẻ chống lưng mới đúng.
Khổng Tước Thôn thuộc quản lý của Tứ Hoàng Tử Trương Phương, một kẻ si mê thư hoạ và chơi chim cảnh. Vị tứ ca này chẳng quan tâm đến chuyện ở Công Điền. Nhưng mẹ của tứ ca, Du Quý Phi lại vô cùng tham tiền, gió chiều nào theo chiều ấy. thấy Ngũ Hoàng Tử chỉ là cái bóng của Thái Tử, nên chẳng nể nang gì Trương Thanh An.
Nghĩ đến Du Quý Phi, Trương Thanh An thoáng nở nụ cười nham hiểm.
Về đến hoàng cung, hắn lập tức sai A Hương lôi ra đống kỳ trân dị bảo ra ngắm nghía. hắn cầm hai viên ngọc minh châu, một trắng một đen, bằng ngón tay cái,
"A Hương, giờ ta đi lo chuyện nguồn nước, em ở lại đây nghĩ phương pháp giúp người Long Tuyền Thôn tăng sản lượng, nghĩ được bao nhiêu cách cứ viết ra giấy, lát nữa ta sẽ kiểm tra."
A Hương khẽ dạ một tiếng rồi ngoan ngoãn, chuẩn bị bút lông nghiên mực, ngồi cắn ngón tay suy nghĩ.
Trương Thanh An không rảnh ngồi nghĩ biện pháp, hắn có việc hệ trọng cần phải làm.
Tẩm Cung Du Quý Phi nửa khắc sau.
Du Quý Phi đang thử trang sức ngắm nghía bản thân trong gương, nghìn nửa thân trên thì bà cười mãn nguyện còn thân dưới, khuôn mặt từ từ xị xuống. rõ ràng là không so được với Nhân Quý Phi nên không được hoàng thượng sủng ái.
đang chán nản thì một cung nữ rảo bước đi vào, trên tay cầm theo một hộp gỗ.
" Bẩm nương nương, Ngữ hoàng tử đem tặng người một món quà, nói có chuyện muốn cầu kiến."
Du Quý Phi bảo cung nữ mở hộp, nhìn thoáng qua hai viên dạ minh châu lấp lánh đen trắng, biết ngay là đồ tốt.
"Cho gọi hoàng tử vào đây."
Cung nữ dạ một tiếng rồi khom người quay đi.