Màn đêm ngày càng tối tăm nặng nề, ngay cả mặt trăng cũng bị che đi, ánh sáng le lói yếu ớt còn sót còn không đủ nhìn thấy năm ngón tay.
Vậy mà lại có một đoàn quân đang di chuyển giữa bóng tối sâu thẳm đó.
Ngoại trừ tiếng hơi thở và tiếng bước chân đều đặn ra, không có bất cứ một âm thanh nào khác, bọn họ chỉ dựa vào những kí hiệu do trinh sát đánh dấu từ trước để xác định phương hướng chứ không sử dụng đuốc.
Mọi thứ đều dùng cho việc che dấu hành tung, tránh khỏi tai mắt của kẻ địch.
Người dẫn đầu đội quân không ai khác chính là Giới Tử Phường, một trong Tứ Thiên Vương của Liêm Pha.
- Đại nhân, chúng ta đến doanh trại quân Tần rồi...
Nghe lính trinh sát báo cáo, Giới Tử Phường gật đầu, hít mạnh một hơi chợt hét lớn, âm thanh vang vọng khu rừng.
- Toàn quân, giết!!!
- AAA!!!
Sáu ngàn quân tinh nhuệ dưới sự chỉ huy của Giới Tử Phường ồ ạt lao lên phía trước, từng ngọn đuốc chớp mắt được thắp lên, soi sáng cả một mảnh rừng tối đen, dù là ở xa cũng có thể thấy được rất rõ ràng.
Với cuộc tập kích quy mô và bất ngờ như thế này, đoán chừng sở chỉ huy của Tần sẽ rơi vào trạng thái bị động, hậu quả của việc đó không cần phải nghĩ, thậm chí rất có thể đây sẽ là kết thúc cho trận chiến.
Tuy nhiên, khi quân Giới Tử Phường tới nơi thì xảy ra một việc khiến toàn quân trợn mắt há mồm.
Giới Tử Phường toát mồ hôi hột lẩm bẩm.
- Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy?
Trước mặt hắn chính xác là doanh trại quân Tần, nhưng kỳ lạ ở chỗ nó không có một binh lính nào, đến cả một chút khí tức hay dấu hiệu sự sống cũng không. Giống như toàn bộ đã bị bốc hơi vậy.
Đây là loại chuyện kinh khủng bậc nào chứ, một đội quân đông mấy vạn cứ như vậy liền biến mất, mục đích của việc này là gì? Bỏ trốn sao? Không, nếu như bỏ trốn thì cái thanh danh của quân đội Tần hùng mạnh sẽ bị chà đạp không thương tiếc, chưa kể đến Tần cũng đã thua đâu, bọn chúng nếu rời đi thì chắc chắn đã biết đạo quân mai phục này...
Vậy thì chúng sẽ đi đâu khi đã thoát khỏi tầm kiểm soát của quân Triệu?
Giới Tử Phường cắn môi suy nghĩ, nếu hắn là chỉ huy quân Tần, vậy thì hắn sẽ...
Mắt hổ bỗng dưng trừng lớn, Giới Tử Phường không chút do dự hướng đội quân tập kích sau lưng mình gào lên.
- Toàn quân mau quay về bản doanh, nhanh...dùng hết tốc lực, bằng mọi giá phải trở về bản doanh càng sớm càng tốt.
Sáu ngàn quân tinh nhuệ bất chấp vùng núi hay là đồng bằng cắm đầu cắm cổ thúc ngựa lao về phía bản doanh quân Triệu.
Nếu điều Giới Tử Phường lo lắng là đúng, vậy thì...
...
Tua lại vài phút, thời điểm Giới Tử Phường dẫn quân tới đại bản doanh quân Tần, thì phía bên kia, một đạo quân khác cũng đã tới được bên hông bản doanh Triệu.
- Oahahaha, cảnh tượng thật đẹp làm sao,... Minh Vương đại nhân, thuộc hạ càng ngày càng sùng bái ngài rồi đấy, bọn Triệu tặc này quả đúng như ngài nói, quân đội của chúng đã chuẩn bị sẵn sàng tấn công quân Tần bất cứ lúc nào.
Khắc Khắc Cổ nhẹ nhàng vuốt cây cung to lớn trên tay vừa cười nói với Minh.
Không sai, đây chính là ba vạn quân Tần đã biến mất ở đại bản doanh do Trương Đường, Minh, Khắc Khắc Cổ và Lôi Đạt chỉ huy.
Chạy một quãng đường dài, Trường Đường không hề mệt chút nào, cảm xúc hiện tại của ông ngoài ngỡ ngàng thì cũng chỉ có bội phục.
Lén liếc mắt nhìn Minh, Trương Đường mới phát hiện hắn còn quá trẻ, đừng nhìn thân hình tráng kiện của hắn thì có lẽ nếu đưa vào quân đội chưa biết chừng còn bị trả về.
Một thiếu niên nhỏ tuổi như vậy chỉ huy mấy gã mạnh biến thái đã là một chuyện vô lý, và càng vô lý hơn khi hắn còn sở hữu bộ óc chiến lược gia thiên tài, hiện tại chưa thể xác định hắn giỏi tới đâu, nhưng có một điều chắc chắn, hắn là một trong những con quái vật của thời loạn chiến này, một khi hắn xuất đầu lộ diện thì Trung Hoa sẽ gặp một cơn địa chấn không hề nhẹ.
"Vậy ra, khí chất còn đáng sợ hơn cả một đại tướng quân kia là thật sao? Người này rốt cuộc là ai?"
Đè nén mấy câu hỏi hiện ra trong đầu, Trường Đường cố gắng tập trung sự chú ý vào trận chiến sắp sửa nổ ra.
Có điều dường như Minh đọc được suy nghĩ của ông, hắn mở miệng thấp giọng nói.
- Đừng cố đoán bừa về thân phận của ta, Trương Đường tướng quân, ta chỉ là một người qua đường thôi, tham gia vào quân Tần không phải vì ta là người của Tần quốc, đơn giản cái ta cần chính là trận chiến này...
Mỉm cười đầy ẩn ý, Minh nói tiếp.
- Tốt lắm, thời gian có lẽ đã trùng khớp rồi, phát động tấn công đi thôi, Trương Đường tướng quân!..
Trương Đường giật mình gật gật đầu sau đó ngửa đầu hô to.
- Toàn quân...tấn công!!!
Ba vạn đại quân nhận lệnh gấp gáp lao xuống ngọn đồi, thoát khỏi rừng cây rậm rạp, sau khi chạy qua khe trũng ngăn cách giữa hai ngọn đồi, đoàn kỵ binh dẫn đầu dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đánh thẳng vào công trình bảo vệ của quân Triệu.
Mặt đất trước sự di chuyển như vũ bão của đại quân Tần không ngừng rung lên.
Trong doanh trại quân Triệu.
- Báo!!! Có địch tập kích từ cánh rừng bên phải, số lượng rất đông...
Liêm Pha, Huyền Phong, Luân Hổ, Khương Yến cùng các thiên nhân tướng đang họp bàn đứng bật dậy từ trên ghế.
Lão đầu gần đất xa trời Huyền Phong, một trong Tứ Thiên Vương, quân sư tài ba nhất dưới trướng Liêm Pha là người đầu tiên lên tiếng.
- Ngươi nói lại lần nữa, kẻ địch có bao nhiêu quân?
Tên lính báo cáo toát mồ hôi lạnh không dám chậm trễ đáp nhanh.
- Dạ khoảng ba vạn quân thưa đại nhân!
- Ba vạn? Không thể nào, bọn chúng làm sao có thể đoán ra được kế hoạch tập kích đêm nay chứ? Thậm chí còn đi đường vòng tấn công ngược lại bản doanh của chúng ta? Không lẽ quân Tần còn ẩn giấu một chiến lược gia tài giỏi nào đó mà chúng ta không biết?
Huyền Phong trừng đôi mắt chiếm gần một phần tư gương mặt hốc hác của mình, nhìn lão không có vẻ gì là hoảng sợ hay lo lắng cả, có chăng chỉ là bất ngờ một chút rồi thôi.
Liêm Pha đứng ở trung tâm nhíu mày suy tư một lúc rồi ra lệnh.
- Luân Hổ, Khương Yến, hai ngươi đi triệu tập binh lính ngăn cản thế tấn công của quân địch trước, chúng ta sẽ tổ chức phản công sau khi tìm lại thế cân bằng... Giới Tử Phường có lẽ cũng sẽ sớm nhận được tin tức và quay về đây thôi, nếu không thể gọn gàng tiêu diệt quân Tần vậy thì hãy để chúng cảm nhận sức mạnh của quân đội nước Triệu chúng ta.
- Rõ!!
Hai Tứ Thiên Vương trẻ tuổi, một người được Liêm Pha nhặt về từ khi còn bé và được mệnh danh là "Phi thương của Liêm Pha", người còn lại là Trung Hoa Thập Cung, nắm trong tay kỹ thuật bắn cung siêu quần, ở khoảng cách nửa cây số vẫn có thể lấy đầu tướng địch bằng mũi tên của mình.
Để hai người này đi ngăn chặn bước tiến của quân Tần, Liêm Pha cực kỳ yên tâm.
Nhưng không đến nữa khắc sau, Liêm Pha giật mình cảm nhận được cỗ khí tức kinh khủng đang tới gần.
Ông cầm đại đao của mình bước nhanh ra khỏi trướng bồng.
Tức thì, một cơn gió mạnh ập tới, Liêm Pha theo bản năng định đưa đao lên chém, nhưng lại dừng hành động ngay khi vừa nâng đao, bởi vì ông thấy rõ ràng thứ bay tới chính là Luân Hổ, trên người hắn toàn máu là máu, trước ngực còn bị một vết chém sâu thấy xương, cái này rõ là người cố tình không giết, kinh qua sa trường không biết bao nhiêu trận, loại vết thương này Liêm Pha nhìn cái là nhận ra ngay.
Cơ mặt Liêm Pha co giật ngẩng đầu nhìn thân ảnh phía trước, một con ngựa khổng lồ màu đỏ rực, cặp mắt của nó tràn ngập khí tức hung bạo, cuồng loạn, không hề có giáp bọc hoa lệ, dây cương cũng không. Ngồi trên lưng nó là một thiếu niên phát ra khí thế kinh nhân, trên tay hắn cầm thanh đao với kích cỡ vượt trội cả đao Liêm Pha đang cầm, đứng từ xa Liêm Pha vẫn có thể ngửi thấy mùi tanh tưởi nồng nặc và sát khí đáng sợ từ thanh đao đó.
Liêm Pha không ngờ ngoại trừ Lục Đại Tướng Tần, những kẻ mà ông phải thường xuyên giao chiến, còn có người khác có thể khiến ông cảm thấy áp lực nặng nề như vậy.
Mà người đó chỉ là một thiếu niên có vẻ ngoài hơi bắt mắt một chút.
- Ngươi là thứ quái gì vậy?
Minh híp mắt nhìn chằm chằm Liêm Pha, không trả lời mà hỏi ngược lại.
- Ta nghe binh lính gọi tên kia là Luân Hổ đại nhân, vậy thì ngươi chắc hẳn là Liêm Pha...Tam Đại Thiên của Triệu Quốc?
- Chính là ta...
Liêm Pha vừa đáp lại được nửa câu thì cảm giác nguy hiểm khủng bố từ trên đầu phủ xuống.
Liêm Pha trợn mắt nhìn lưỡi đao cự đại đang bổ tới đầu mình, không dám chậm trễ, Liêm Pha nghiến răng chuyển tư thế hai tay cầm đao, toàn lực chém ngược lên trên.
Choang!!!
"Nặng... Sao lại nặng đến vậy?.." hai đầu gối Liêm Pha thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất, xương cốt bên trong tưởng chừng như sắp gãy nát tới nơi rồi vậy.
Minh mỉm cười nhẹ giọng thì thầm.
- Vậy ra đây chính là Liêm Pha, thật không ngoài mong đợi, ngươi xứng đáng để ta sử dụng cả hai tay...
Không nhìn hay cánh tay đang khẽ run của Liêm Pha, Minh thu đao sau đó dùng cả hai tay cầm đao chém tới một nhát, lần này là chém ngược từ bên dưới lên, mặt đất giống như miếng đậu hủ bị cắt thành khe rãnh sâu hai tấc.
Toàn bộ động tác được Minh thực hiện trong một tích tắc, nhanh đến mức người bên ngoài còn không kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Mà Liêm Pha là người trong cuộc thì hoàn toàn ngược lại, khoảnh khắc đao thứ hai chém tới, cái cảm giác đứng giữa ranh giới sinh tử đã lâu không có lại lần nữa ùa về.
Liêm Pha không những sợ mà còn hưng phấn, ông bật cười trừng lớn hai mắt, sức mạnh toàn thân bùng nổ, đại đao trong tay ầm ầm va chạm cùng với đao của Minh.
Sự bộc phát của liêm Pha cho dù là Minh cũng không ngờ tới, hắn đã quá xem thường một đại tướng quân tầm cỡ như Liêm Pha rồi.
Sau đòn đánh, thân hình Liêm Pha bị đẩy lùi, trượt dài trên mặt đất mấy mét, đây là do ưu thế ngồi trên lưng ngựa của Minh.
Khống chế hai cánh tay ngừng run rẩy, Liêm Pha ngẩng đầu nhìn Minh cười khà khà nói.
- Nhóc con, một quái vật như người tại sao trước đây ta từng nghe qua nhỉ, thời gian chinh chiến của ta ở đất Tần không phải là ít...
- Vì ta không phải người của Tần, vậy thôi...
Minh lắc đầu đáp sau đó làm một hành động khiến mọi người ngẩn ra.
Hắn xuống ngựa...
Lại từ bỏ ưu thế ở trên lưng ngựa? Đầu tên này không phải bị lừa đá rồi chứ?
Hai người lần đầu tiên chân chính đối diện với nhau, thể hình hai bên vẫn có sự cách biệt không nhỏ.
Liêm Pha là người lên tiếng trước.
- Bỏ qua ưu thế trên lưng ngựa để đối chiến công bằng với ta, tiểu tử...ngươi quả thật không phải là người Tần quốc, để ta đoán nhé... ngươi đến đây là để tham gia trận chiến này, ta có thể cảm nhận được niềm khao khát chiến tranh của ngươi thậm chí còn vượt qua cả ta, lần đầu tiên trong đời ta thấy được một người như vậy. Trên hết, việc Tần đoán ra kế hoạch tập kích trong đêm cũng như là hành động gậy ông đập lưng ông này đều là chủ ý của ngươi, đúng không?
Minh gật đầu xem như chấp nhận.
Nụ cười trên mặt Liêm Pha càng đậm, ông nói tiếp.
- Vậy thì ta có thể khẳng định, so với đám Lục Tướng của Tần hay là Tam Đại Thiên bọn ta hoặc kể cả Thần chiến tranh Tần Chiêu Vương, ngươi vẫn là một quái vật đáng sợ vượt trội hơn hẳn. Ngươi không sống vì đấu tranh tầm thường nữa, mà chiến tranh đã trở thành một phần trong sinh mệnh của ngươi, một tồn tại như ngươi sẽ làm cho thiên hạ càng thêm loạn lạc, thảm khốc, vì vậy hôm nay, ta bắt buộc phải tiêu diệt ngươi tại đây, bằng không đến khi ngươi hoàn toàn trưởng thành sẽ không một ai có thể ngăn cản ngươi được nữa.
Dứt lời, Liêm Pha xông tới bổ đao về phía Minh, lực lượng kinh khủng ép thân đao biến dạng.
Nghe tiếng xé gió bên tai, khuôn mặt Minh vẫn lạnh lùng trầm tĩnh, hai tay siết chặt thân đao chém tới một nhát.
Choang!!!
Ngay sau cú va chạm là một loạt các đường đao lóa mắt người xem, không ai thấy hai người ra chiêu như thế nào, chỉ nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau, âm thanh đinh tai nhức óc khiến người ta khó chịu muốn thổ huyết.
Hai người đối chiến hay nói đúng hơn là tàn phá, mặt đất bên dưới càng ngày càng tan hoang thảm liệt, từng vết nứt như mạng nhện lan ra cực kỳ nhanh chóng, vệt đao sâu hoắm nhiều không kể siết.
Ầm!!! Ầm!!!...
Oành!!...
Đánh nhau một lúc lâu, Liêm Pha thầm kinh hãi phát hiện, mỗi đao phía sau của Minh đều mạnh hơn trước một chút, dù không nhiều nhưng đánh lâu dài mới nhận ra sự đáng sợ của nó.
"Ngươi tên quái vật này...không lẽ thể lực vô hạn sao???" Liêm Pha thầm gào thét.
Trong lúc Liêm PHa hơi phân tâm, Minh một đao hất bay cả người lẫn đao của ông.
"Không xong!!"
Liêm Pha tái mặt, lực lượng truyền vào trong ngươi ông là quá lớn, trong thời gian ngắn khó mà ổn định lại được cơ thể.
- Liêm Pha!!!
Minh dậm nhảy lên cao hét lớn, đồng thời kéo đao ra sau đầu sau đó ầm ầm trảm xuống.
Liêm Pha chưa bao giờ thấy tử thần kê lưỡi hái gần cổ mình thế này, dù mọi lần ông đều có thể giải nguy thành an, nhưng lần này ông thật sự vô lực, đụng phải một quái thai càng đánh càng mạnh như Minh là một điều không may mắn dành cho ông.
Trận chiến với Tần này Liêm Pha đã quá chủ quan, khinh địch, ngay cả khi bị đánh úp ông vẫn còn tự phụ được thì khó tránh khỏi kết cục thảm bại nhanh chóng, nếu như ông chiến một trận toàn tâm toàn ý, dùng hết tất cả những gì mình có thì chưa chắc đã thua. Đáng tiếc, Minh chỉ là một Trình Giảo Kim nửa đường giết ra, không một ai ngờ tới cả.
Tại thời điểm long đao sắp bổ đôi người Liêm Pha thì bỗng nhiên may mắn mỉm cười với ông, Luân Hổ, kẻ tưởng chừng đã bị chém gục từ trước, nay lại bất ngờ đứng dậy vọt tới chắn trước người Liêm Pha, thanh bảo kiếm giơ lên cao đón đỡ đại đao của Minh đang trảm xuống.
Phanh!!!
Rắc!!... Rắc!!...
Liêm Pha và Luân Hổ, hai người cùng bắn ngược về phía sau, Liêm Pha không bị thương gì nghiêm trọng nhưng Luân Hổ thì xương cốt hai tay toàn bộ gãy nát, đoán chừng phải một hai năm mới có thể bình phục hoàn toàn.
Ôm thân hình mềm oặt trong lòng, Liêm Pha cắn răng liếc nhìn Minh lần cuối rồi đứng dậy quay lưng bỏ chạy.
Trận chiến này ông thua rồi, triệt để thảm bại...
Kẻ chiến thắng là Minh, vẫn đứng bên cạnh chiến mã đỏ rực, không có ý định truy đuổi chút nào. Hắn biết đêm nay mình thắng là nhờ sự xuất hiện bất ngờ, đối phương chủ quan lại không biết chút gì về hắn, nếu có cơ hội đánh lại một trận nữa thì Minh tin chắc, Liêm Pha sẽ khó chơi hơn rất nhiều. Cũng vì lý do đó nên hắn mới tha cho ông ta một mạng, bỏ qua việc truy đuổi.
Tất nhiên ông ta phải hoàn toàn "thoát được" cái đã...