Chương 20: Chỉ Giáo

- Mau bảo vệ tướng quân!!

Có không ít đội trưởng trong hàng ngũ quân Tần vội vàng lao lên sử dụng vũ khí trong tay đánh về phía Tha Cát Lạp, những ngọn thương và lưỡi đao sắc bén cắt qua không khí, chỉ cần trúng chiêu Tha Cát Lạp nhất định sẽ bị phanh thây.

Thế nhưng, đến khi đứng trước mặt Tha Cát Lạp ở khoảng cách rất gần thì bọn họ mới biết mình chạm trán với quái vật đáng sợ cỡ nào.

- Đây...đây là!

- To, hắn to lớn quá...

Tha Cát Lạp như biến thành người khổng lồ trong mắt đám đội trưởng, áp lực kinh nhân như muốn thiêu đốt huyết mạch của họ. Chưa kể vết sẹo dữ tợn bên mặt trái Tha Cát Lạp biến hắn thành hung thần, càng khiến tất cả thêm run rẩy tay chân, có dấu hiệu không cầm nổi vũ khí nữa.

- Lũ yếu ớt chúng bây mà cũng đòi ngăn cản mãnh thú sao???

Âm thanh gào rống của Tha Cát Lạp chấn cho thân hình những tên lính đội trưởng chắn đường không ngừng lắc lư.

Oành!!

Hơn chục tên bị đụng ngã lăn lóc, người đứng trực diện còn văng hẳn lên trời, xương cốt toàn thân rệu rã, máu tươi phun trào từ miệng mũi trông thảm thiết vô cùng.

Những binh lính xung quanh hoảng sợ đứng như trời trồng, miệng mồm há hốc, trong thâm tâm không ngừng run rẩy không biết gã quái vật kia đến từ phương nào, tại sao mạnh như vậy mà trước giờ họ chưa từng nghe qua đại danh.

Lại nói Tha Cát Lạp sau khi vượt qua hàng phòng ngự liền một mạch chạy thẳng lên gò đất, chớp mắt liền xuất hiện trước mặt Trường Đường cùng đám tướng lĩnh.

Nụ cười dữ tợn hiện lên trên mặt Tha Cát Lạp, còn gã tướng quân vừa nãy mắng chửi Minh thì mặt cắt không còn hột máu, không chút do dự rút trường kiếm bên hông đâm tới.

- Chết đi!!!

Trong lúc tử thần gần kề mà vẫn có thể phản công, chứng tỏ để leo lên chức tướng quân cũng không phải là không có thực tài.

Đáng tiếc, kẻ địch của hắn quá mạnh, Tha Cát Lạp cầm đại chùy còn to lớn hơn thân hình gã tướng quân từ trên cao giáng xuống.

Lực lượng cuồng bạo ép thân chùy cong vòng ngược lui sau, tiếng gió rít từ xa vẫn nghe được rất rõ ràng.

Thời khắc tưởng chừng thanh kiếm cùng với gã tướng quân kia sẽ bị đập nát thì một thân ảnh khác xông vào, một cước đá bay gã tướng quân.

Rầm!!!

Tiếp theo chỉ nghe thấy âm thanh va chạm đinh tai nhức óc, hai người đồng thời bắn ra khỏi vòng chiến, một là gã tướng quân, người còn lại không ai khác chính là Mông Vũ.

- Sao có thể... Tướng quân Mông Vũ cũng...

- Tên đó là quái vật gì vậy?

Nhìn hắn giống như hòn đá bị ném đi, không ngừng đánh thân mình lên mặt đất, người quan chiến ngoài nuốt nước bọt ra thì chỉ có cảm thán sức mạnh khủng khiếp của Tha Cát Lạp.

Không để ý tới người xung quanh soi mói, Tha Cát Lạp nhíu mày nhìn qua Mông Vũ đã dừng được thân hình ở đằng xa.

- Đỡ được? Khá lắm... Xưng tên họ của ngươi, ta thấy hứng thú với ngươi rồi...

Mông Vũ lồm cồm bò từ dưới đất lên, giáp ngực bên phải đã bị đánh lõm vào một mảng lớn, vết nứt lan ra tứ phía, trên tay không biết từ lúc nào có thêm một cây đại chùy dài mét rưỡi.

Chùi vết máu bên khóe miệng, Mông Vũ ngưng trọng nhìn Tha Cát Lạp.

- Mông Vũ! Ngươi là ai?

Tha Cát Lạp cười cười.

- Hiện tại ngươi chưa đủ tư cách để biết tên ta... Đại nhân, ở đây có tên Mông Vũ này trấn giữ, hẳn sẽ không bị đám Triệu kia tập kích mà thua lãng xẹt đi...

Vừa nói hắn vừa quay đầu về phía Minh cười to...

"Sao?..."

Câu nói của Tha Cát Lạp lọt vào tai đám người Trương Đường và binh binh lính của ông ta không khác gì sấm nổ, đầu óc thoáng u mê trong thời gian ngắn.

- Này, tập kích? Ngươi nói tập kích là ý gì?

Trương Đường cảm thấy tóc gáy mình đang dần dựng đứng lên, hiện tại là ban đêm, ánh sáng từ mặt trăng và vài đốm lửa không dễ để xác định vị trí của địch đang ẩn nấp, nếu như bọn chúng thật sự tập kích thì dám chắc đại bản doanh quân Tần sẽ bị thổi bay chỉ trong một đợt.

- Ngươi không được nói loạn, để chuẩn bị một cuộc tập kích trong đêm không hề đơn giản, trận chiến ban sáng quân Triệu sẽ có lợi thế nếu chúng đánh hết sức, thay vì chuẩn bị một đạo quân tập kích thì tại sao chúng lại không dùng để tấn công tổng lực, như vậy quân Tần sẽ thiệt hại nặng nề và người thắng lợi sẽ là quân Triệu... Hơn nữa, trinh sát của ta không hề phát hiện một đạo quân nào ở quanh đây cả. Chúng có thể giấu ở đâu được chứ?

Ngẫm nghĩ một lúc, Trương Đường vẫn không thể tin tưởng được việc Triệu có chuẩn bị một đạo quân tập kích ngay trong đêm nay.

Minh khép hờ mắt khẽ lắc đầu nói.

- Trên chiến trường không gì là không thể cả, ông nên nhớ một việc, Trương Đường tướng quân, mọi kế sách chiến lược được dùng trên chiến trường là nhằm mục đích mang đến thắng lợi... Nhưng cũng có một số trường hợp đại soái của một đội quân sẽ mong muốn tiêu diệt được nhiều kẻ địch nhất có thể, chứ không đơn thuần là chiến thắng suông... Ông nghĩ như thế nào về sự khác nhau giữa giết một con rắn không đầu và đánh nhau với một con đại xà đến lưỡng bại câu thương?... Hãy thử nghĩ đến việc khi cuộc tập kích đêm nay nhắm vào cái đầu của ông, một khi ông chết thì quân Tần sẽ hỗn loạn đến mức nào, và khi đó một đội quân vẫn luôn chực chờ khoảnh khắc đầu ông rơi xuống sẽ biến thành con thú hoang lao vào cắn xé đội quân của ông cho tới người cuối cùng. Với mối thù giữa Triệu và Tần, ta nghĩ hành động đuổi tận giết tuyệt này sẽ không khó xảy ra đâu nhỉ... Trương Đường?

Những lời Minh nói đã dội một gáo nước lạnh từ đầu xuống chân Trương Đường, kể cả chúng tướng quân cũng toàn thân cứng ngắt, trong lòng rơi lộp bộp vài cái.

Không dám chậm trễ thêm nữa, Trương Đường vội vàng hướng tướng lĩnh thân cận và những thiên nhân tướng bên dưới ra lệnh.

- Nhanh chóng triệu tập binh lính chuẩn bị đối mặt với địch nhân bất cứ lúc nào, sắp xếp đội hình phòng ngự đồng thời sai kỵ binh trinh sát kiểm tra khu vực xung quanh đại bản doanh ba dặm, có điểm khả nghi lập tức báo cáo.

- Rõ!!!

Không khí yên tĩnh rất nhanh liền rơi vào tình trạng náo nhiệt, binh lính di chuyển rầm rập tạo thành từng đội ngũ chỉnh tề, các thiên nhân tướng không ngừng ban phát mệnh lệnh để chấn chỉnh quân tâm.

Trường Đường lúc này mới hướng đến Minh chắp tay.

- Dù không biết các hạ là ai, nhưng lão phu vẫn phải cảm tạ thông tin mà các hạ mang tới, những lời các hạ nói quả thật khiến lão phu mở mang tầm mắt...

Không để Trương Đường nói hết thì Minh đã xen vào.

- Trương Đường tướng quân, những lời cảm tạ này ta thấy ngài nên để sau khi qua được đêm nay hẵng nói đi... Trên hết, ngài không thấy mệnh lệnh của ngài đang vô tình đánh rắn động cỏ sao?

Trương Đường chợt ngẩn ra sau đó vội vàng chắp tay lần nữa mở miệng hỏi, để ý kỹ có thể thấy giọng điệu của lão dần hiền hòa và mang hơi hướng như đang thỉnh giáo nhiều hơn.

- Không biết các hạ có cao kiến gì, Trương Đường xin rửa tai lắng nghe.

Đối với thái độ biến chuyển của Trương Đường, Minh nhếch miệng cười tà tà thấp giọng nói từng chữ một.

- Ta nhớ khi ngài hỏi ta đến đây làm gì thì ta có nói, ta đến đây để giúp Tần đánh bại Triệu,... Vậy cũng có thể xem như ta trở thành một nhân tố thuộc quân Tần, mà tính cách của ta thì không thích chịu thiệt trước người khác, ngài nói xem, Triệu đưa quân đội tới tận cửa để đánh thẳng vào mặt chúng ta, không lẽ chúng ta chỉ phòng thủ cho qua hết đêm sao? Nếu không hung hăng tát lại Triệu một phát thì có chút không hay cho lắm...

- Ý các hạ là...

Nhìn nụ cười ma quái trên mặt Minh, lần đầu tiên Trương Đường bỗng cảm thấy hơi xót thương cho quân Triệu mặc dù hai bên là tử địch.