Chương 17: Âm Mưu

- Quân Mông Vũ tiến lên!!!

- AAA!!

- Giết a!!!...

Âm thanh vũ khí va chạm kịch liệt đinh tai nhức óc, khắp nơi đều có binh lính ngã xuống, máu nhiễm đỏ mặt đất đọng lại thành từng vũng lớn.

Mông Vũ hiện tại tuy không phải là thời kì đỉnh cao nhưng hắn còn trẻ, sức lực và ý chí không phải tướng quân tầm thường có thể so sánh.

Dưới sự chỉ huy của Mông Vũ, đạo quân Tần tạo thành thế mũi nhọn xuyên thủng hàng phòng ngự mà Triệu quốc bày ra.

Tướng quân Triệu chỉ huy hữu quân là Nhạc Thừa, đứng trên đài quan sát cao vút thấy được tình hình diễn ra vượt khỏi tầm kiểm soát, lập tức hắn hạ một lệnh mới.

- Quân dự bị số một lên! Quân dự bị số hai tạo trận hình phòng ngự bậc thang bắt đầu từ bên phải xuống.

Những thiên nhân tướng dưới trướng nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh ra chiến trường, hai đạo quân dự bị đều là bộ binh nhưng lại thắng ở thế đông và trang bị trọng giáp, trong tình huống tiến quân thì có lẽ gặp bất lợi, còn nếu là phòng thủ thì tác dụng sẽ hoàn toàn khác biệt.

Nhạc Thừa híp mắt thầm nghĩ "Mông Vũ, chỉ là một mãnh tướng hữu dũng vô mưu mà thôi,... Ngày thứ nhất và thứ hai, cho các ngươi vui vẻ một chút, sang đến ngày thứ ba, nhất định các ngươi sẽ..."

Nghĩ đến cái gì đó, hắn xoay người nhìn đại bản doanh ở ngọn đồi đằng sau lưng, dù không thấy được gì vì khoảng cách quá xa, nhưng Nhạc Thừa dám chắc, vị đại soái của hắn đang mỉm cười đầy ý vị.

Thật vậy, tại đại bản doanh quân Triệu.

- Liêm Pha đại nhân, tất cả đã chuẩn bị xong, chờ khi đêm xuống sẽ có thể phát động bất cứ lúc nào.

Lão nhân râu tóc bạc phơ, khuôn mặt chằng chịt những vết sẹo kéo dài, thân hình cao lớn dị thường, cơ bắp săn chắc không hề giống một lão nhân năm sáu chục tuổi chút nào. Và ông ấy chính là Liêm Pha, vị tướng tài ba nhất nước Triệu lúc bấy giờ.

Nụ cười trên mặt Liêm Pha không hề thu liễm, không khí chung quanh ông đang dần nóng lên trông thấy, khí tức của một đại tướng quân chứa đựng uy áp khủng bố khiến đám tướng lĩnh ở gần phải giật mình.

- Giới Tử Phường, đêm nay ngươi đi lấy đầu lão già Trương Đường kia cho ta...

Tức thì một đại hán có thân hình hơi mập mạp bước ra cung kính khom người.

- Vâng, chủ nhân!

...

Đứng ở vị trí quan sát gần bìa rừng, nhóm sáu người Minh vẫn đang thảo luận hăng say.

- Minh Vương đại nhân, giờ chúng ta cứ đứng đây hết ngày luôn sao ạ? Thuộc hạ muốn nếm thử máu của tướng lãnh trung nguyên có mùi vị như thế nào lắm rồi...

Ba Lâm Tử liếm liếm môi, trong đôi mắt lóe hung mang rõ rệt, nếu trong đội Tha Cát Phu là dũng tướng mạnh nhất, Diệu Đồng là quân sư, vậy thì Ba Lâm Tử chính là sát thủ lợi hại nhất, năng lực tác chiến trên diện rộng của hắn cũng rất đáng gờm.

Mấy tay chiến binh đáng sợ này trong nguyên tác không hề nhắc đến, chỉ có thể là họ đã chết trước khi kịp xuất hiện trong mạch truyện chính rồi. Giờ đây Minh tìm được họ, hắn đã khai thác tiềm lực trong mỗi người tới một mức độ khủng khiếp, trong hai năm qua, các trận chiến mà hắn kết thúc với tốc độ chóng mặt là nhờ có năm người họ.

Nhìn đám thuộc hạ trưng ra bộ mặt hăng hái, Minh nhếch môi cười lắc đầu nói.

- Trận chiến hôm nay sẽ kết thúc ở thế cân bằng, tiếp theo không còn chuyện gì đặc biệt diễn ra nữa đâu, các ngươi tham dự vào chỉ tổ nhàm chán thôi, chưa kể làm vậy sẽ gây sự chú ý không cần thiết... Qua ngày mai chúng ta tham gia cũng chưa muộn...

Nghe Minh nói, năm người bật cười vui vẻ, hơn ai hết họ hiểu chủ tử của mình còn nôn nóng hơn bọn họ.

Diệu Đồng đảo mắt nhỏ giọng hỏi.

- Vậy chúng ta sẽ gia nhập đội quân nào thưa đại nhân?

Đối với câu hỏi, Minh không chần chừ trả lời ngay.

- Không phải rất rõ ràng rồi sao? Chúng ta sẽ...

Nói được một nửa thì Minh bất ngờ dừng lại, hắn quay đầu nhìn mảnh rừng sau lưng mình, cặp mắt nheo lại không biết đang suy nghĩ gì.

Nhận ra được cái gì đó bất thường, Lôi Đạt đè thấp thanh âm hỏi.

- Đại nhân, có phải khu rừng này có điểm không ổn?

Minh gật đầu đáp.

- Ừm! Từ lúc tới đây ta chỉ tập trung vào trận chiến nên không để ý xung quanh, vừa rồi trong khoảnh khắc, ta cảm nhận được đằng sau khu rừng này có thứ gì đó đang ẩn nấp... Lôi Đạt, ngươi lập tức đi do thám cho ta, rất có thể đó sẽ là một món quà bất ngờ đấy...

- Vâng!

Mỉm cười thâm ý, Minh phất tay ra lệnh, Lôi Đạt xuống ngựa nhanh chóng biến mất vào khu rừng.

Không lâu sau, Lôi Đạt trở lại, trên áo dính một vài vết máu còn chưa khô.

Bước tới trước người Minh, Lôi Đạt chắp tay nói.

- Linh cảm của đại nhân thật khiến thuộc hạ không biết nên diễn tả như thế nào, cách đây hơn mười dặm sâu trong khu rừng, quả thật có một đội quân sáu nghìn tinh binh, bọn chúng đã ẩn nấp ở đó đã khá lâu rồi.

- Là quân Triệu phải không?

Lôi Đạt giật mình buộc miệng nói.

- Sao đại nhân biết?... A! Xin thứ lỗi, thuộc hạ vô lễ...

Minh cười cười lắc đầu chậm rãi nói.

- Không cần gấp gáp như vậy, chuyện này thật sự không có gì khó đoán cả, các ngươi chỉ cần chú ý thế trận bên dưới một chút là sẽ đoán ra ngay thôi.

Lời vừa ra, năm người sững sờ liếc mắt nhìn nhau sau đó chuyển sự chú ý qua chiến trường, nhưng nhìn một lúc lâu, ngoại trừ Diệu Đồng thì không ai cảm thấy có gì kỳ lạ cả.

Minh nhìn sang Diệu Đồng nhẹ giọng hỏi.

- Nhìn ra cái gì rồi hả?

Diệu Đông thoáng trầm ngâm rồi gật đầu trả lời.

- Đúng vậy thưa đại nhân, từ bố cục trận chiến, thuộc hạ có thể đoán rằng Triệu đang là phe tấn công và Tần là phòng thủ. Nhưng điểm đáng nói ở đây là phe tấn công như Triệu lại đang chiến đấu một cách rất cầm chừng, ở cánh trái và trung quân, họ đều chiếm ưu thế về số lượng, nếu trực tiếp ở trên chiến trường sẽ không để ý chênh lệch nhỏ bé này, nhưng chính sự chênh lệch đó đã giữ cho mức độ tổn thất của quân Triệu giảm xuống tối thiểu. Hơn nữa, với chiến lược nuốt chửng cánh phải, có thể nhận thấy được chiến lược gia của Triệu không phải hạng tầm thường, phe Tần cho tới thời điểm hiện tại không hề so được với Triệu về khoảng này. Nếu là vậy thì không lý do gì Triệu không triển khai một cuộc tấn công toàn lực, chỉ cần sử dụng một vài kế sách thích hợp, cho dù không đánh bại được Tần ngay hôm nay thì tổn tất của chúng cũng sẽ lớn hơn nhiều quân Triệu...

- Vấn đề mấu chốt chính là nằm ở chỗ này... Quân Triệu đang âm mưu gì đó nên mới cố tình giữ thế trận cân bằng,... có lẽ đạo quân đang ẩn nấp trong rừng là cách giải thích tốt nhất, không biết thuộc hạ có nói sai chỗ nào không ạ?

Minh mỉm cười hài lòng không hề tiết kiệm lời khen ngợi.

- Không, ngươi quan sát đúng lắm, rất tốt... ngươi chỉ còn cách yêu cầu của ta một chút nữa thôi, cứ cố gắng phát huy nhiều nhất có thể.

Dừng lại một chút, Minh nói tiếp.

- Tối nay chúng ta sẽ có một cuộc ghé thăm quân Tần, trận chiến này có lẽ người thắng cuộc cuối cùng sẽ là Triệu, nhưng không phải kết thúc đơn giản như vậy... Hà hà!!

Dứt câu, trên mặt Minh hiện lên sự hưng phấn hiếm thấy, đây là cơ hội tốt để hắn thử sức đại tướng quân của Triệu và Tần, tuyệt đối không thể để nó dễ dàng trôi qua được.