Chương 16: Mông Vũ Quân

Năm 254 TCN, Minh Vương đến lãnh thổ nước Triệu.

- Thật rộng lớn, vậy ra đây là trung nguyên sao?

Lôi Đạt đặt tay lên trán đưa mắt quan sát vùng bình nguyên bao la trước mắt, không khí ở đây khác xa so với nơi hắn sinh sống trước kia, cả con người và phong cảnh cũng chẳng có tí tương tự nào.

Cách đây mấy ngày, nhóm Minh đã khởi hành từ vùng sơn nguyên phía Tây Trung Hoa, băng qua các cửa khẩu đóng quân của Tần quốc để đến Triệu, để làm được điều này, bọn hắn đã phải ăn mặc giống như những thương buôn, ngay cả phong cách lẫn ngôn ngữ cũng phải học tập kỹ càng.

Năm người đi theo Minh không những giỏi về chiến đấu mà còn thông hiểu ngôn ngữ phổ thông của người trung nguyên, cách ứng xử cũng phải có chút thành tựu để tránh bị người nhận ra.

Lại nói thời đại mà Minh đang sống là thời chiến quốc nảy lửa nhất, chiến tranh xảy ra liên miên và được người đời gọi là "Chiến quốc thất hùng", bao gồm bảy nước chư hầu phân tranh xâu xé lẫn nhau, Tần, Sở, Triệu, Ngụy, Yên, Hàn, Tề.

Trong thời đại này, đã có một vị vua vĩ đại bậc nhất trong lịch sử Trung Quốc được sinh ra, một trong những lí do Minh đến Triệu là để gặp vị vua ấy.

Tha Cát Lạp kéo kéo lớp áo dày cộm bên ngoài tỏ vẻ nóng nực rồi quay sang hỏi Minh.

- Đại nhân, chúng ta làm gì tiếp theo ạ?

Bốn người còn lại lập tức tập trung ánh mắt, đi theo Minh hai năm bọn hắn đã bị lây nhiễm tính cuồng chiến của Minh, trên hết, giống như bao chiến binh sơn tộc khác, bọn hắn thật sự bị mê mẩn bởi phong thái của Minh trên chiến trường.

Ngồi trên lưng Thiên, Minh nhìn về hướng Tây Bắc, dựa vào bản năng trời phú của mình, hắn có thể cảm nhận được ở nơi đó bốc lên sức nóng khủng khiếp, nhất định có một trận chiến lớn đang diễn ra.

Khóe miệng khẽ nhếch lên, Minh nói.

- Xem ra chúng ta khá may mắn đấy, đi thôi... Ta rất muốn nhìn cái cách mà một trận chiến được tiến hành ở trung nguyên.

...

Dưới tài cưỡi ngựa thần tốc, sáu người rất nhanh đã tới nơi diễn ra trận chiến, bình nguyên Lang Vũ (những địa danh này mình tự bịa, bạn đọc chỉ cần hiểu nó là địa điểm chiến lược quan trọng là được rồi, tất nhiên địa danh có trong nguyên bản Kingdom thì mình sẽ giữ nguyên).

Cảm thụ sức nóng và sát khí kinh thiên động địa phả vào mặt, năm người Lôi Đạt hưng phấn không nói nên lời, dù sao đây cũng là lần đầu bọn họ chứng kiến trận chiến có quy mô lớn như vậy.

Trái ngược bọn họ, Minh vô cùng bình tĩnh đảo mắt quan sát trận chiến.

Nhìn cờ hiệu thì là quân đội của Tần và Triệu, quân Tần năm vạn và quân Triệu gần sáu vạn, quan trọng là trận chiến lại diễn ra ở sâu trong đất Triệu như vậy, đoán chừng sau việc vây chiếm Hàm Đan kinh đô Triệu quốc năm 257, đã có không ít phần lãnh thổ bị Tần chiếm đoạt, nay Triệu dấy binh để đoạt lại.

Ở kiếp trước, Minh có tìm hiểu một ít tư liệu lịch sử thời chiến quốc, nên phần nào đoán được tình hình.

"Thế trận nghiêng về cánh trái quân Tần, không hề có chiến thuật cụ thể...hoàn toàn dựa vào sức công phá mãnh liệt... Là ai đang chỉ huy đội quân đó?"

Đúng như Minh nói, khắp chiến trường, ở trung khu và cánh phải quân Tần đều đang giữ thế cân bằng, thậm chí quân Triệu đang ẩn ước chiếm chút ưu thế.

Chỉ riêng cánh trái, mũi tiến công của Tần đang đánh sâu vào trận hình phòng thủ của Triệu.

Nhờ vào cánh trái, sĩ khí quân Tần hoàn toàn vượt trội, dẫu vậy thì đại tướng Triệu vẫn không hề có phản ứng nào, không biết là bị áp đảo nên run sợ hay là vì lí do nào đó khác.

Minh híp mắt nhìn chằm chằm thế trận quân chủ lực ở trung khu, bọn họ đang bắt đầu bước di chuyển kỳ lạ nào đó.

- Diệu Đồng, ngươi nói cánh trái quân Tần có thể khiến cục diện trận chiến ngày hôm nay có lợi nghiêng về phe Tần hay không?

Là một quân sư tài ba, Diệu Đồng được Minh chú ý tới khi hắn còn là một chiến binh yếu kém của Ly Minh tộc, dần dần bộc lộ tài năng của mình thông qua các trận chiến do Minh chỉ huy.

Hiên nhiên Diệu Đồng cũng là một trong số những chiến tướng được Minh trọng tâm bồi dưỡng.

Thân là quân sư, Diệu Đồng đã quan sát toàn cục trận chiến ngay từ khi tới đây, cặp mắt nâu sâu thẳm lóe lên chút tinh quang, mở miệng cung kính trả lời.

- Thưa đại nhân, theo thuộc hạ thấy thì Tần sẽ không thể chiếm thượng phong trong trận chiến ngày hôm nay được.

- Ồ! Nói nghe thử.

Minh tỏ ra hứng thú, nghiền ngẫm dò hỏi.

Diệu Đồng không dám chậm trễ, vội đáp.

- Với tình hình hiện tại, cánh trái quân Tần quả thật rất mạnh, nhìn hàng phòng ngự của Triệu bị xuyên phá nhanh chóng là hiểu, nhưng... Tần lại đang rơi vào cái bẫy do Triệu giăng ra...

Lúc Diệu Đồng giải thích thì trận chiến bên dưới cũng phát sinh biến hóa, từ đội quân chủ lực của Triệu, một đạo quân kỵ binh ba nghìn quân đột nhiên chuyển hướng phá tan hậu quân của tả quân Tần, mà hữu quân Triệu vốn bị đánh tơi tả thì nay đột nhiên chuyển thế trận, không hề nhắm vào mũi tiến công của địch, thay vào đó là áp sát bào mòn lực lượng hai bên cánh của chúng.

Kỵ binh Tần ở hậu quân và hai bên cánh bị tiêu diệt nhanh chóng, vì vậy xung lực tả quân Tần đại giảm, mũi tiến công bị chặn đứng, toàn bộ tả quân rơi vào thế bị động không còn lối thoát. Đoán chừng nếu không có cách giải quyết thì sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.

Khắc Khắc Cổ nghệt mặt, không ngờ diễn biến lại trở thành như vậy.

- Vậy không lẽ tả quân Tần sẽ bị tiêu diệt sao? Ta không hiểu... quân chủ lực ở trung khu hai phe đang ở thế cân bằng mà, vì sao Triệu lại có thể liều lĩnh tách quân đi bao vây tả quân Tần được chứ? Bọn chúng không sợ sẽ thất thủ ở trung quân sao?

Diệu Đồng nghiêm mặt từ tốn giải thích.

- Nếu hữu quân của Triệu ngay từ đầu đã có thể giả vờ yếu hơn quân Tần vậy thì tại sao trung quân của chúng lại không thể làm tương tự chứ?

Khắc Khắc Cổ mở to cặp mắt như chuông đồng, không dám tin hỏi lại.

- Ý ngươi là ngay từ đầu Triệu đã cố ý dẫn dụ tả quân Tần tiến sâu vào quân mình sao?

Diệu Đồng gật đầu.

- Không sai, bọn chúng cố ý giả vờ làm vậy là vì chúng biết tả quân Tần chắc chắn sẽ không sử dụng bất kỳ kế sách nào mà chỉ dựa vào vũ lực để tiến công, để làm được điều này, Triệu phải nắm rõ đặc điểm tướng cầm quân bên cánh trái của Tần và đưa ra kế sách che mắt tuyệt hảo, từ đó nuốt chửng toàn bộ tả quân của Tần. Không thể không nói người nghĩ ra kế sách này không đơn giản chút nào.

Đối với lời nhận xét của Diệu Đồng, mọi người đều gật đầu đồng ý.

Có điều lúc này Minh lại bất ngờ hỏi một câu.

- Tha Cát Lạp, ngươi sẽ làm gì nếu rơi vào tình huống tả quân Tần?

Tha Cát Lạp là dũng tướng đệ nhất dưới trướng Minh, hắn là loại người chỉ thích dựa vào sức mạnh để nói chuyện, không hề tin vào bất cứ thứ gì gọi là chiến thuật cả, nhưng như vậy không thể khẳng định rằng hắn là kẻ hữu dũng vô mưu, vào những thời khắc quan trọng, quyết định của hắn thường mang đến chiến thắng bất ngờ.

Nghe Minh hỏi, Tha Cát Lạp không cần suy nghĩ đưa cự chùy nặng hơn trăm cân về phía trước, miệng oang oang nói.

- Đương nhiên là tiếp tục xông về phía trước, không phải là ngài không biết tính cách của ta, trừ phi giết thống khoái, bằng không trước khi lấy được đầu tướng địch ta nhất định sẽ không lui quân, đương nhiên là nếu có mệnh lệnh của ngài thì ta sẽ nghe theo vô điều kiện, khà khà!!

Nhận được câu trả lời, Minh mỉm cười.

- Không hổ là Tha Cát Lạp, ta nghĩ...nếu tướng lĩnh của tả quân Tần có suy nghĩ giống như ngươi, thì bọn chúng sẽ thoát được kiếp nạn đấy... Chưa biết chừng còn lập được đại công nữa...

Tha Cát Lạp ngẩn ra, còn bốn người kia thì kinh ngạc liếc qua Minh rồi sau đó tập trung nhìn về phía trận chiến.

...

Chiến trường tả quân Tần, tình thế của họ lúc này phải nói là ngàn cân treo sợi tóc, quân lực phía sau và hai bên cánh đang bị bào mòn với tốc độ chóng mặt.

- Tướng quân, chúng ta không thể trụ được lâu hơn nữa, với tình hình này thì chẳng mấy chốc chúng ta sẽ bị quét sạch mất thôi.

Người thông báo là Ngũ Thiên Nhân tướng Lâm Quốc, nhìn bộ dạng gấp gáp mồ hôi chảy đầy mặt của hắn liền biết trong lòng hắn đang lo lắng như thế nào.

Người vẫn đang không ngừng dùng đại chùy tàn sát quân địch, được Lâm Quốc gọi là tướng quân, chính là một gã khổng lồ chính hiệu, kích thước hình thể của hắn phải to ngang ngửa với Tha Cát Lạp. Càng bắt mắt hơn là đầu tóc dựng đứng giống như những mũi gai đâm lên, trông cực kỳ dị hợm.

Gã khổng lồ ấy ngẩng đầu nhìn lướt qua biển kẻ địch đông như kiến sau đó gầm vang.

- Toàn quân nghe lệnh!! Chúng ta tiếp tục tiến lên, đầu tướng địch đã ở ngay trước mắt chúng ta rồi, hãy quên cái đường lui chết tiệt ấy đi... Quân Mông Vũ không phải loại yếu ớt mặc người chém giết... Tất cả theo ta xông lên!!!

- Uoooo!!!...

Giọng nói vang dội như sấm sét, kích thích sĩ khí toàn quân lên tới đỉnh điểm, ai cũng đỏ mắt gào thét, vung vũ khí bắt đầu cuộc phản công cuối cùng.

Cứ như thế, điều thần kỳ đã xảy ra, tả quân Tần bỗng dưng phát động tiến công mãnh liệt, tộc độ xâm nhập vào vị trí trung ương hữu quân Triệu còn nhanh hơn lúc đầu.

Nguyên do một phần là vì hữu quân Triệu đã chia ra hai bên để vây giết tả quân Tần nhờ kế hoạch định sẵn, cho nên lực lượng trực diện đối đầu với tả quân Tần bị suy yếu đi rất nhiều. Phần còn lại cũng là nguyên nhân chủ yếu, đó chính là lực lượng bạo phát của tả quân Tần, Mông Vũ quân...

Và người thống lãnh đạo quân gần vạn đó không ai khác ngoài Mông Vũ...