- Cái... Ngươi nói cái gì? Ngươi bị điên rồi...đừng có lảm nhảm mấy lời điên khùng đó nữa được không.
Dương Đoan Hòa đỏ bừng mặt hé miệng nhỏ quát lên.
Có điều Minh vẫn cứ dửng dưng cười hì hì đáp lại.
- Sao vậy? Ta thấy ngươi cũng thích ta lắm mà, ánh mắt đó sẽ không đánh lừa được ta đâu... Hơn nữa, ở thời đại này sẽ không có nam nhân nào vượt qua được ta cả, mộng tưởng mở rộng lãnh thổ của ngươi ta sẽ biến nó thành hiện thực, thậm chí là vượt xa những gì ngươi mong muốn... Chỉ cần còn ta một ngày thì sẽ không một kẻ nào làm hại được tới ngươi, đương nhiên là ta sẽ không bảo bọc ngươi trong cái lồng do ta tạo ra, làm vậy chỉ khiến ngươi không thể tung bay trên đôi cánh của mình, thay vì vậy ta sẽ ở bên cạnh ngươi những khi ngươi cần ta nhất... Hãy yên tâm rằng sau lưng ngươi còn có ta chống đỡ, cứ việc thỏa sức tung hoành ở thời đại chiến quốc này. Đây là lời hứa của ta đối với ngươi, vì vậy gả cho ta đi!!
Minh dồn chút sức tàn còn sót lại đứng thẳng người dậy, song mục đỏ rực tà dị nhìn chằm chằm vào hai mắt Dương Đoan Hòa.
Khoảnh khắc đó Dương Đoan Hòa bỗng cảm thấy tâm hồn thoải mái, yên tâm chưa từng có, linh tính mách bảo nam nhân này sẽ là người mang đến cho nàng sự an toàn mà mọi nữ nhân cần có nhất. Dù là chiến binh thì nàng cũng khó tránh khỏi đôi lúc khao khát sự an toàn khó được đó.
Ngây ngẩn một lúc lâu, Dương Đoan Hòa bất chợt ho khan, quay mặt đi chỗ khác tránh cho Minh nhìn thấy sự xấu hổ trên mặt mình.
Nàng nhẹ giọng nói.
- Ta...ta hiện tại không biết...ngươi cho ta thời gian, khi đến tuổi trưởng thành ta sẽ cho ngươi đáp án. Được chứ?
Nhìn ánh mắt cầu khẩn của nàng, Minh nhận ra mình không thể từ chối yêu cầu từ nàng được, bây giờ là vậy mà sau này... cũng sẽ vậy.
Gật nhẹ đầu thở ra một hơi nặng nhọc, Minh giữ nét mặt mỉm cười khụy xuống đất.
Dương Đoan Hòa giật nảy mình vội vàng cúi xuống đỡ lấy hắn, đến bây giờ nàng mới có thể quan sát kỹ càng từng vết thương trên người hắn, chúng còn nặng hơn nàng tưởng tượng nhiều lắm.
Phương tâm nữ nhi thoáng đau lòng, định mở miệng trách móc nhưng lại không biết nói gì, chỉ có thể ôm hắn quỳ trên núi xác chết như vậy.
...
Một tuần sau, dưới mệnh lệnh của Dương Đoan Hòa, toàn bộ tàn dư gần hai vạn quân còn lại của bát tộc đều bị quét sạch, thật ra không nhất thiết phải làm vậy, bởi vì nghĩ đến quá khứ đau thương của Minh nên Dương Đoan Hòa nghĩ rằng phải làm gì đó cho hắn.
Lại nói sau khi ngất đi thì Minh chìm trong hôn mê hết bảy ngày bảy đêm, mọi người không tài nào hiểu nổi phải kiệt sức đến mức nào mới khiến cho một chiến binh mạnh thái quá như hắn hôn mê lâu như vậy.
Thật ra, trong trận chiến Minh đã đánh đổi sức mạnh tức thời bằng việc hy sinh sinh mệnh lực của mình, giống với năng lực thiêu đốt sinh mạng mà một số người đặc biệt sở hữu. Nếu không một thiếu niên mười hai mười ba tuổi dù có mạnh cách mấy thì cũng lấy đâu ra sức đánh với vạn đại quân cơ chứ?
Vậy mới nói cái giá đó chỉ mình hắn có thể trả được, và hậu quả của nó là tình trạng suy thoái, kiệt quệ một thời gian dài.
Đoán chừng ít nhất cũng một hoặc hai tháng sau hắn mới gượng dậy nổi, lúc này mới trôi qua bảy ngày mà hắn đã tỉnh dậy, không thể không nói Minh quả là tồn tại siêu việt hiểu biết của nhân loại rồi.
Chậm rãi mở cặp mắt đóng chặt đã lâu, Minh im lặng nhìn lên trần nhà được làm bằng gỗ quý hiếm, vừa suy nghĩ những chuyện trải qua trước kia vừa cảm thụ từng cơn đau trên cơ thể, lần này hắn thật sự bị thương rất nặng, đặc biệt là cánh tay trái...không biết đã bị phế hay chưa.
Minh cố gắng thử cử động mấy ngón tay, may mắn mỉm cười với hắn, vẫn còn sử dụng được... nhưng có lẽ phải tịnh dưỡng ít lâu.
Dường như cảm nhận được Minh đã tỉnh, Dương Đoan Hòa từ bên ngoài đi vào, nụ cười hiếm thấy treo trên khóe miệng xinh đẹp.
- Tỉnh rồi sao? Ngươi biến thái hơn ta tưởng đấy...
- Đỡ ta dậy!
Không hiểu sao đối với lời nói không khác gì mệnh lệnh của Minh, Dương Đoan Hòa lại không tìm được lý do để phản kháng, nhu thuận bước tới bên giường đỡ hắn dậy.
Từng cử chỉ thân thiết giữa hai người không hề có chút ngập ngừng giả tạo nào, rất tự nhiên cùng thoải mái, nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên hai gương mặt non nớt.
Đang lúc không khí dễ khiến người ta say đắm thì Dương Đoan Hòa đột nhiên mở miệng nói, phá vỡ hoàn toàn bầu không khí khó có được.
- Ta đỡ ngươi ra ngoài, có sự tình cần ngươi tự mình giải quyết đấy...
Nói xong, nàng còn nháy mắt ra vẻ thần bí.
Minh cười cười lắc đầu, cả hai cùng bước ra khỏi căn nhà tạm bợ được xây dựng vội.
Ngay khi bước ra khỏi cửa, ánh sáng mặt trời chói lóa khiến Minh nhịn không được nhắm mắt lại, đến khi đã thích ứng thì chầm chậm mở mắt ra, cảnh tượng hùng tráng lập tức đập vào mắt làm hắn ngẩn người không nói nên lời.
Trước mặt hắn là khu rừng với vô số ngọn cây cao vút rậm rạp, nhưng điều đáng chú ý là dưới những tán cây rừng đó là hàng ngàn hàng vạn con người, ai nấy đều đeo mặt nạ riêng biệt không giống nhau, hoa văn vẽ trên thân thể cũng khác biệt hoàn toàn, chỉ có một điểm duy nhất giống nhau là bọn họ đều đang hướng về phía hắn quỳ gối, hai tay chắp lại để trước ngực.
Đứng ở hàng đầu và cũng gần Minh nhất chính là các vị tộc trưởng của các bộ tộc vùng sơn cước phía Tây.
Thời điểm Minh và Dương Đoan Hòa đi ra thì tất cả tộc trưởng sơn tộc cùng quỳ một gối xuống, tương tự mấy vạn chiến binh đằng sau, động tác chỉnh tề đồng loạt.
Lão tộc trưởng, gia gia của Dương Đoan Hòa là người nói đầu tiên.
- Cung nghênh Vương Tử đại nhân, thấy ngài bình phục bọn tiểu nhân thực sự vui mừng khôn xiết...
- Khoan! Dừng...các ngươi đang làm cái gì vậy?
Minh trợn mắt cắt ngang lời Dương Sùng.
Không hề tức giận, Dương Sùng ngẩng đầu đối mắt với Minh, ẩn trong đó còn có một ít nước mắt rơm rớm, lão từ tốn giải thích.
- Vương Tử đại nhân, có lẽ ngài không biết, cách đây rất rất lâu... từ thời tổ tiên của chúng ta, Vương Tử đời thứ hai của Vương Tử tộc là người đã cứu rỗi các bộ tộc phía Tây bọn thần, ngài ấy ban đất đai, địa vị và giúp tổ tiên chúng thần tạo lập vị thế vững chắc, không còn bị các tộc phương khác ức hiếp nô dịch... Ân huệ đó vẫn luôn được bọn hậu nhân chúng thần ghi tạc trong lòng, mấy trăm năm trước, khi mà Vương Tử tộc xuống dốc, tổ tiên từng muốn dẫn quân cứu giúp để trả công ơn, nhưng lúc đó binh lực tổ tiên không mạnh bằng các tộc chống đối, hơn nữa chúa vương của sơn cư tộc cũng vừa qua đời không lâu nên tổ tiên chúng thần đành bất lực nhìn Vương Tử tộc lưu lạc...
Dương Sùng kể lại câu chuyện xưa một cách đầy cảm khái, nước mắt đã chảy dài trên gương mặt già nua lúc nào không hay.
- Vương Tử đại nhân, được biết hậu duệ cuối cùng của Vương Tử tộc còn sống, lại còn là Vương Tử mạnh nhất từng được biết đến, dựa vào điển tịch tổ tiên ghi lại, những chiến công và sức mạnh của Vương Tử những thời đại trước đều không thể sánh với ngài hiện tại... Chúng thần vui mừng đến không kìm được lòng mà bật khóc suốt mấy ngày qua, vì vậy ngày hôm nay, chúng thần ở đây là để hy vọng ngài có thể dẫn dắt chúng thần vương đến một tương lai xa hơn, chúng thần nguyện phục vụ dưới trướng của ngài, trợ giúp ngài chinh phạt tứ phương, dành về vinh quang đã lụi tàn mấy trăm năm... Một lần nữa chấn hưng lại hùng uy của Vương Tử tộc năm xưa.
- Kính xin Vương Tử đại nhân dẫn dắt!!!
- Kính xin Vương Tử đại nhân dẫn dắt!!!
Dương Sùng vừa dứt lời, mấy vạn đại quân bên dưới đồng thanh gầm lên, tiếng gào vang dội như sấm, mặt đất ầm ầm rung chuyển dữ dội, muôn thú trong rừng hoảng sợ nhao nhao tìm chỗ trốn. Có thể nói sĩ khí đại quân sơn tộc chưa bao giờ cao như vậy, bây giờ cho dù có đối mặt với mười vạn đại quân họ cũng không có nửa điểm sợ hãi, thậm chí còn tự tin tiêu diệt bọn chúng.
Tất cả là bởi vì sự hiện diện của Minh, vị lãnh tụ cường đại nhất trong lịch sử ngàn năm qua, chỉ cần có hắn ở đây bọn họ sẽ là đạo quân hùng mạnh đáng sợ nhất.
Tuy nhiên, đáp lại họ là câu trả lời không như mong muốn.
Minh nhíu mày kéo Dương Đoan Hòa đang quỳ bên cạnh lên, tuy hiện tại chưa phải là nữ nhân của hắn nhưng tương lai nhất định sẽ phải, hắn không ưa nổi việc nữ nhân của mình cứ phải câu nệ, thực hiện mấy nghi thức quỳ bái như kiểu quân thần mỗi khi gặp mặt, trông chẳng có gì gọi là vinh quang cả...
- Không sai, ta là Vương Tử của Vương Tử tộc, sau này các ngươi có thể gọi ta là Minh Vương,... Còn việc sẽ là chúa tể vĩ đại gì gì đó thì ta không có hứng, các ngươi có thể tôn sùng ta nếu các ngươi muốn, nhưng người sẽ làm lãnh tụ vĩ đại của các ngươi không phải là ta...
- Vương... Minh Vương đại nhân, không phải là ngài vậy thì còn ai thích hợp hơn nữa? Ngài là chiến binh vĩ đại hùng mạnh nhất thiên hạ, ngài sẽ...
Lần này không phải Dương Sùng lên tiếng mà là một lão nhân già khú đế, lưng còng xuống gần chạm đất, ông ta là một trong hai trưởng lão uy quyền của sơn cư tộc, ngay cả Dương Sùng cũng phải tôn trọng ông vài phần.
Bất quá không để lão nói hết thì Minh đã cắt ngang.
- Như ngươi nói, có lẽ ta sẽ là chiến binh mạnh nhất thế gian, nhưng vị trí lãnh đạo tất cả không phải là ta, căn bản ta không thích cái ghế cửu ngũ chí tôn đó... Mặt khác người thích hợp hơn không phải các ngươi đã tìm được từ sớm rồi sao?
Lời vừa nói ra, mọi người lập tức trợn tròn mắt, ai nấy đều kinh ngạc nhìn nhau, Dương Sùng há miệng lắp bắp.
- Ý ngài... ý ngài là...
Minh gật đầu nói với giọng khẳng định, đồng thời giang tay ôm vai thân hình nhỏ bé bên cạnh, đẩy nàng bước lên phía trước ánh sáng.
- Không sai, chính là nàng, Dương Đoan Hòa... Nàng sẽ lãnh tụ vĩ đại nhất từ trước đến nay của các ngươi, với sự phối hợp của ta và nàng, các ngươi sẽ thấy một thế giới không bao giờ có thể tưởng tượng đến...
Giọng nói hùng hồn mang theo sự tự tin bá đạo truyền vào tai mọi người, thật lâu sau họ mới phản ứng lại.
- Minh Vương đại nhân vạn tuế!!! Nữ chúa đại nhân vạn tuế!!!
- Minh Vương đại nhân vạn tuế!!! Nữ chúa đại nhân vạn tuế!!!
...
Tiếng hô hào hưng phấn vang dội khắp khu rừng, vang lên tận không trung bao la.
Mà Dương Đoan Hòa, người là tâm điểm chú ý đang rúng động không sao kể xiết, lần đầu tiên trong đời nàng được tộc dân đón nhận một cách chân thành, nhiệt tình đến vậy. Đương nhiên nếu để tự bản thân nàng nỗ lực thì vẫn sẽ làm được, nhưng đó là chuyện rất lâu sau, mà nàng lại muốn thực hiện mục tiêu ngay từ bây giờ, vì vậy loại sự tình này diễn ra càng sớm càng tốt mới được.
Dương Đoan Hòa không biết diễn tả cảm giác trong lòng lúc này như thế nào, nàng quay đầu đối diện với Minh, vô tình bắt gặp ánh mắt yêu thương cùng nụ cười cổ vũ của hắn, trái tim tiểu nữ nhi bất giác run lên thật mạnh, một loại tình cảm mãnh liệt nào đó nhanh chóng lấn ác tâm thần nàng.
Khóe môi mấp máy phun ra mấy từ.
- Cám...ơn!
Vừa nghiêm túc được vài giây thì Minh lại bắt đầu đùa giỡn Dương Đoan Hòa.
- Ây! Sao hả...có phải cảm động phát khóc rồi không, vậy thì nhanh gả cho ta đi... Hắc hắc!!
Bất ngờ là lần này Dương Đoan Hòa không há miệng mắng to nữa, nàng chỉ đỏ mặt cúi đầu nói với giọng lí nhí không ai nghe thấy.
- Chờ khi trưởng thành...ta...sẽ gả cho ngươi...