Không khí tràn ngập ưu thương bi thống chưa được lâu thì Minh bất chợt mở to hai mắt, nét cuồng bạo, hung ác lúc trước đã biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại sự thanh tịnh và an tường dễ chịu.
Hắn mỉm cười nhìn cô bé có mái tóc hơi hung đỏ trước mặt.
- Ngươi đến rồi sao?
Dương Đoan Hòa vốn còn đang bị lây nhiễm đau khổ bởi Minh, nghe thấy giọng nói của hắn thì giật mình nhìn lại, cho đến lúc này nàng mới để ý khí tức nặng nề trên người hắn đã không còn nữa.
Giật giật chân mày, Dương Đoan Hòa nghi hoặc hỏi ngược lại.
- Ngươi biết ta sẽ tới đây à?
Minh lắc đầu nhẹ giọng đáp.
- Không...ta chỉ cảm giác được rằng ngươi sẽ tới...
Thanh âm suy nhược truyền vào trong tai khiến Dương Đoan Hòa bỗng trở nên lo lắng, nàng tiến lại gần Minh thêm chút nữa, quan tâm nói.
- Ngươi bị thương nhiều quá, để ta trị thương cho ngươi nhé...
- Để sau đi...cho ta dựa vào ngươi một lúc.
Minh nghiêng người về phía trước dựa lên thân hình nhỏ bé của Dương Đoan Hòa, cằm tì lên vai nàng, khuôn mặt hai người chưa bao giờ gần nhau đến vậy.
Cảnh tượng sẽ rất tình cảm nếu hai người đều trưởng thành hết cả, nhất định sẽ giống cặp đôi yêu nhau bình thường, nhưng cả nam lẫn nữ trong tình huống đều còn rất nhỏ tuổi.
Dương Đoan Hòa là người trong cuộc cũng bị hành động bất thình lình của Minh làm cho sửng sốt một lúc lâu, dù hai người nhỏ tuổi nhưng vẫn khó tránh khỏi cảm giác e thẹn của nữ nhi, đây không phải là thời hiện đại, suy nghĩ vẫn còn rất truyền thống thô lậu.
- Ngươi... ngươi làm gì...
- Suỵt!
Ngắt lời Dương Đoan Hòa đang nói dở, Minh kề miệng lên sát tai nàng thì thầm.
- Ta không có ý gì đâu, thực sự là ta đã cạn kiệt sức lực lẫn tinh thần, nếu không có ngươi chống đỡ, ta sẽ không thể đứng vững mất... Với lại, ta có chuyện muốn nói cho mình ngươi nghe, còn nhớ lời ngươi nói cách đây hai năm không?
Dương Đoan Hỏa hơi ngượng ngùng không tiếp tục cựa quậy, nàng chăm chú nghe hắn nói hết rồi gật đầu, đôi mắt khẽ ánh lên chút tưởng niệm, nụ cười thuần khiết xinh đẹp kia vẫn còn hiện diện trong tâm trí nàng.
- Nhớ!
Minh khẽ cười chậm rãi nhắm mắt nói tiếp.
- Ngươi muốn ta trở thành bảo kiếm của ngươi, cùng ngươi đi chinh phạt khắp nơi, mở rộng lãnh thổ... Lúc đó ta từ chối với lý do là ngươi không mạnh bằng ta... Thật ra nguyên nhân thực sự khiến ta từ chối là bởi vì ta còn chưa làm xong nhiệm vụ của mình. Không sai, chính là báo thù cho tộc nhân đã chết của ta, ngươi đến đây thì có lẽ đã biết được ta là người của bộ tộc nào rồi nhỉ...
- Ừ!
- Hà hà... Ngươi biết không, ta không nỡ để cho đôi tay của ngươi cũng bị vấy bẩn như ta, ngươi vốn không liên quan đến chuyện này... kể từ khi nung nấu trả thù, ta đã biết sẽ có ngày mình phải trở thành ma quỷ khiến người trong thiên hạ sợ hãi, ghê tởm, nhưng ta không hề quan tâm, điều ta lo lắng là kéo ngươi cùng xuống địa ngục với ta, nên ta mới không chấp nhận yêu cầu của ngươi.
- Để có được ngày hôm nay ta phải đánh đổi rất nhiều...để có thể là người cuối cùng sống sót, ta cũng phải trả một cái giá tương tự, và cũng chỉ có mình ta trả nổi cái giá đó... Thật may mắn năm xưa không đồng ý ngươi quá sớm...
Nghe những điều Minh nói, Dương Đoan Hòa cảm thấy tim mình bị ai đó giơ tay bóp mạnh, không thể chịu thêm được nữa nàng cắn răng quát.
- Đủ rồi, ngươi hãy giữ sức đi, đừng nói gì nữa...
Nhưng Minh dường như lại không hề nghe thấy cứ tiếp tục với câu chuyện của mình.
- Dương Đoan Hòa... hiện tại đã không còn gánh nặng nào đủ sức kéo ta ra khỏi ngươi được nữa... liệu ngươi có còn chấp nhận con quỷ đã từng làm ra loại chuyện không có tính người này hay không?
Minh nhận thấy, một người mang sát khí nặng nề thâm trầm như hắn sẽ không một ai dám tiếp xúc quá gần, hành vi tàn sát dã man kia đủ để ghi tên hắn vào sử sách lưu truyền thiên cổ về những tên hung nhân khiến người căm ghét nhất mọi thời đại.
Mặc dù đối với các sơn tộc núi rừng hoang dã, loại chuyện đó không khiến bọn họ căm ghét mà còn thêm kính sợ, nhưng mang trong mình linh hồn của một người sống trong xã hội hiện đại, Minh không nghĩ hắn sẽ được người khác chấp nhận.
Sống một mình quá lâu khiến hắn không thể hoàn toàn dung hòa cùng với con người sinh sống nơi đây, cần có thêm thời gian sống chung trong tập thể thì hắn mới dần dần hiểu rõ được phong cách sống của người ở thời đại chiến quốc này, đặc biệt là sơn tộc man di bọn hắn.
May mắn là cho đến hiện tại, hắn chưa từng hối hận qua lần nào, giết mấy chục vạn người cũng vậy, bởi vì đó là quyết định của hắn.
Ôm thân thể tàn tạ trong lòng, Dương Đoan Hòa bỗng nhớ tới ngọn lửa khao khát mãnh liệt mà mình chưa từng thấy qua cách đây hai năm, rất có thể khao khát đó chính là báo được thù cho thân nhân, thế nên nó mới khác biệt hoàn toàn với ngọn lửa trước mặt tới vậy.
Chỉ vừa mới đây thôi, ngọn lửa cháy bỏng này bắt đầu bùng lên một cách mãnh liệt, sức nóng lan tỏa của nó như muốn thiêu đốt nàng thành tro bụi. Và đồng thời, bản chất của ngọn lửa này giống ngọn lửa sâu thẳm trong nàng đến kỳ lạ, có chăng là nó to lớn và mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Một cỗ vui sướng không tên khẽ le lói trong lòng nàng, không chút do dự Dương Đoan Hòa trả lời ngay.
- Nếu ngươi đã có thành ý, ta không thể bỏ qua thanh kiếm tốt như vậy được...
Khóe miệng nhỏ nhắn nhếch lên, bộ dạng đắc ý dù đã che dấu rất kỹ nhưng lại khó thoát khỏi mắt Minh, vì cơ bản hai người đang mặt chạm mặt với nhau, muốn không để ý cũng khó.
Cử chỉ đáng yêu của Dương Đoan Hòa làm Minh sực nhớ nàng vẫn còn là một cô bé, suy nghĩ ít nhiều có chút hơi trẻ con.
"Hà...Xem ra một kẻ tội nghiệt nặng như ta cũng không hẳn là sẽ cô độc cả đời..."
Thầm cảm thán trong lòng, Minh há miệng thổi phù một hơi lên vành tai Dương Đoan Hòa khiến mặt nàng đỏ bừng lên.
- Đừng vội đắc ý, ta chỉ nói là ngươi có còn muốn thanh kiếm này hay không chứ không hề bảo ta chấp nhận yêu cầu của ngươi.
- A! Ngươi gạt ta...
Dương Đoan Hòa cuống lên há miệng định mắng to.
- Chậm đã, đừng nhảy vào họng ta như vậy chứ... Cũng không phải ta không đồng ý, chỉ cần ngươi đáp ứng một điều kiện của ta thì ta sẽ không ngại biến thành thanh kiếm mặc ngươi sử dụng.
- Nói đi, điều kiện gì?
Minh khẽ cười thần bí nói.
- Sau này gả cho ta đi!