Chương 5: Nhiệm vụ đầu tiên (5)

Ngày hôm sau, sự kiện có cướp tấn công, uy hiếp con tin tại buổi đấu giá ở biệt thự Ngàn Hoa của chủ tịch tập đoàn Vạn Phúc lên trang bìa các báo.

Minh Nguyệt dậy sớm bắt xe buýt đi làm. Cô không có thời gian đọc báo nhưng khi làm việc vẫn nghe thợ thầy thảo luận sôi nổi với nhau về vụ này.

Ba ngày sau khi vụ cướp bất thành ấy xảy ra, cảnh sát vẫn không có manh mối gì.

Băng cướp có tổng cộng năm tên. Bọn chúng không phải cướp chuyên nghiệp gì, chỉ là những tên lưu manh đầu đường xó chợ, hành nghề móc túi và trộm vặt để sống qua ngày.

Đầu tháng trước, một tên trong số chúng tình cờ nhặt được một chiếc điện thoại, vốn định đem bán thì có người gọi đến, ra điều kiện nếu biết nghe lời sẽ cho chúng một khoản tiền lớn. Bọn chúng chưa từng gặp mặt người nọ, chỉ nói chuyện qua điện thoại do người đó cấp, hơn nữa mấy lần đều là các số điện thoại khác nhau.

Ngày thứ tư sau khi xảy ra vụ cướp, trong lúc bà Kim Khánh lên ô tô để chuẩn bị ra về thì phát hiện ở kính chắn gió có một tập hồ sơ, trên bìa đề dòng chữ: Gửi Bà Nguyễn Hoàng Kim Khánh.

Bà Khánh dáo dác nhìn quanh nhưng không thấy ai khả nghi. Bà mở ra xem thì bị những bức ảnh trong đó làm cho sửng sốt, vội vã gọi điện thoại báo công an.

Buổi tối, Minh Nguyệt đang ngủ thì bị hệ thống đánh thức:

- Lý Huyền My chuẩn bị bỏ nhà ra đi.

Minh Nguyệt vừa nghe liền ngồi bật dậy, vội vã mang găng tay rồi phóng xe máy đến nhà bà Khánh. Chiếc xe này là bà ấy mua tặng cho cô, coi như quà cảm ơn vì cô đã giúp bà ấy bắt cướp.

Đường vắng nên Minh Nguyệt chạy rất nhanh, mười lăm phút sau đã có mặt.

Trái với suy nghĩ của hệ thống, sau khi giấu xe máy ở chỗ khuất, Minh Nguyệt không những không ngăn cản Lý Huyền My bỏ nhà ra đi mà còn giải quyết đám vệ sĩ canh gác ở cổng trước, cổng sau, trợ giúp cho cô ta trốn thoát thành công.

Lúc này Lý Huyền My đang rón rén từng bước kéo va-li xuống cầu thang, cố gắng không gây ra tiếng động. Cô ta vừa đặt chân xuống bậc thang cuối cùng thì phòng khách bỗng sáng đèn, từ xa truyền đến giọng nói uy nghiêm:

- Quả nhiên là con có tư tình với thằng khốn đó. Con định làm gì? Bỏ nhà theo nó?

Lý Huyền My bị giọng nói của mẹ làm giật mình đánh rơi va-li.

- Mẹ, nhưng con thật sự rất yêu anh ấy. - Lý Huyền My rưng rưng nước mắt đáp.

Những ngày vừa qua thật tồi tệ. Kế hoạch anh hùng cứu mỹ nhân là do cô ta khởi xướng, để mẹ có thể mau chóng chấp nhận anh Trung. Vậy mà giờ đây khi kế hoạch đổ bể, người yêu của cô lại phải một mình gánh lấy hậu quả. Cô ta cảm thấy bản thân có lỗi với người yêu rất nhiều.

Đúng vậy, Lý Huyền My và Lâm Đức Trung đã quen nhau từ trước chứ không phải như Minh Nguyệt từng biết. Đó là lý do vì sao cô ngạc nhiên khi xem những bức ảnh chụp hai người họ tay trong tay tình tứ với nhau rời khỏi khách sạn. Cô đã gửi những tấm hình này cho bà Kim Khánh, cùng bằng chứng Lâm Đức Trung có liên hệ với quản lý của công ty cho thuê vệ sĩ.

Bà Kim Khánh không hiểu mình đã dạy con sai ở chỗ nào mà lại khiến cho con gái trở thành cái dạng này. Bà giận dữ nói:

- Ngày hôm nay nếu con nhất quyết muốn bước ra khỏi nhà này thì con không còn là con của mẹ nữa.

Lý Huyền My vừa khóc vừa nói:

- Có bao giờ mẹ xem con là con của mẹ đâu. Nếu mẹ thấy xấu hổ vì con thì mẹ cứ từ mặt con đi, con nhất quyết không chia tay anh Trung. Với con, anh ấy là tất cả.

Thấy bộ dáng đau khổ vì tình của con gái, bà Kim Khánh càng thêm giận dữ, đanh giọng quát:

- Câm miệng! Tại sao con lại dám nói ra những lời đó với mẹ?

Lý Huyền My lau nước mắt, lắc đầu nói:

- Mẹ, từ nhỏ đến giờ mẹ vẫn luôn không hiểu con muốn gì, cần gì.

Lý Huyền My cảm thấy rất uất ức và tủi thân. Mẹ luôn bảo muốn cho cô ta những điều tốt nhất nhưng lại luôn ép buộc cô ta phải làm thế này, không được làm thế nọ.

Thời cấp ba, các bạn xung quanh ai cũng hẹn hò yêu đương, đi ăn, đi chơi hết sức vui vẻ. Chỉ có cô ta là bị mẹ bắt ép học tập từ sáng đến tối, hết học trên lớp đến thuê gia sư về nhà kèm cặp các buổi tối trong tuần. Cuối tuần, Lý Huyền My còn bị mẹ bắt đi học thêm tiếng Anh và vi tính, làm cô ta bỏ lỡ nhiều cuộc vui với các bạn, khiến cô ta rất phẫn nộ.

Lý Huyền My không hiểu tại sao mình phải học những thứ vô bổ này, trong khi nhà cô ta vô cùng giàu có, của cải ăn cả đời không hết.

Với Lý Huyền My, chỉ có người nghèo mới cần phải học, còn người giàu thì nên sống hưởng thụ, bởi vì đó là đặc quyền của người giàu. Vả lại đời người chỉ có một, tuổi trẻ lại không kéo dài lâu, cần phải thoả sức hưởng thụ để không lãng phí thanh xuân.

Bữa tiệc sinh nhật lần này làm tăng thêm sự bất mãn của Lý Huyền My với mẹ. Rõ ràng đây chỉ là cái cớ để mẹ có thể đánh bóng tên tuổi, kiếm thêm vài mối làm ăn. Căn bản là mẹ không quan tâm đến cảm xúc của cô ta. Chỉ có anh Trung mới là người yêu thương cô ta thật sự.

Vì vậy Lý Huyền My có thể rời xa người mẹ độc đoán này nhưng không thể rời xa Lâm Đức Trung được.

Trở lại hiện tại, bà Kim Khánh thấy con gái vừa khóc vừa đi đến chỗ mình. Tưởng con gái đã suy nghĩ lại nên bà tiến tới định ôm con, nhưng không ngờ, vạn lần bà không ngờ được con mình lại dám làm như vậy.

Minh Nguyệt ngồi ở phòng bảo vệ, thông qua màn hình camera giám sát nhìn thấy hết thảy mọi việc. Chính cô cũng không nghĩ rằng Lý Huyền My lại dám chích điện mẹ mình để bỏ trốn theo trai. Cái roi điện kia chắc chắn do Lâm Đức Trung đưa cho con bé.

Lý Huyền My không hề hối hận với những việc mình đã làm. Cô ta kéo va-li ra khỏi cổng, sau đó lấy điện thoại gọi cho người yêu.

Minh Nguyệt đứng nấp ở góc tường, thầm cảm thán Lý Huyền My đúng là con nít học đòi làm người lớn, không có một chút tinh thần cảnh giác nào cả. Va-li, túi xách để hớ hênh thế kia, cô không tới cướp thì đúng là có lỗi với bản thân.

Để cho chắc ăn, Minh Nguyệt hỏi hệ thống:

- Cậu có thể xác định giúp tôi xem Lý Huyền My để giấy tờ tuỳ thân ở đâu không?

Hệ thống hào hứng đáp:

- Được chứ. 20 điểm kinh nghiệm cho một lần sử dụng. Lần đầu tiên cô sẽ được giảm nửa giá.

Minh Nguyệt cảm thấy 10 điểm kinh nghiệm không đáng là bao, gật đầu đồng ý.

Vài giây sau hệ thống trả lời:

- Toàn bộ giấy tờ tuỳ thân của cô ta đều được cất ở bên trong túi xách, tiền bạc và tư trang thì bỏ ở va-li.

Sau khi đã xác định được mục tiêu, nhân lúc Lý Huyền My đang nói chuyện điện thoại với bạn trai, Minh Nguyệt từ trong bóng tối xông ra, nhanh tay nhanh chân nẫng mất túi xách của cô ta.

Lý Huyền My không kịp phản ứng, chỉ biết ngây người đứng nhìn túi xách của mình bị kẻ gian cướp mất, thậm chí còn chẳng mở miệng thốt ra được bất kỳ lời kêu cứu nào. Vài phút trôi qua, cô ta dần lấy lại bình tĩnh, thế nhưng lúc này đến cái bóng của tên cướp cũng không thấy chứ nói gì đến chuyện bắt được hắn.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của Lâm Đức Trung, Lý Huyền My nghe thấy giọng bạn trai thì oà khóc:

- Anh Trung ơi, túi xách của em vừa bị cướp. Em phải làm sao bây giờ? Anh sắp tới chưa? Em sợ lắm.

Lâm Đức Trung kiên nhẫn trấn an người yêu bé nhỏ của mình:

- Em hãy bình tĩnh. Trước mắt em cứ đứng đó đừng đi đâu hết. Anh sắp đến chỗ em rồi.

Lý Huyền My cúp máy, nhìn quanh quất rồi kéo va-li đi đến chỗ khuất ánh sáng, đứng nép sát vào vách tường, hồi hộp chờ đợi người yêu tới giải cứu mình.

Minh Nguyệt cầm túi xách của Lý Huyền My chạy một đoạn rồi ném vào bên trong khuôn viên biệt thự. Cô bật người nhảy qua bức tường cao hai mét, tư thế tiếp đất đẹp như trong phim.

Cơ thể nhân tạo không những có sức mạnh mà còn có sức bật rất tốt, Minh Nguyệt ước gì sau này cô cũng có thể tự mình làm được điều đó.

Minh Nguyệt kiểm tra túi xách, bên trong quả nhiên có giấy tờ tùy thân và hộ chiếu của Lý Huyền My.

Cô trở về phòng bảo vệ, khởi động lại hệ thống giám sát. Sau khi tận mắt chứng kiến Lý Huyền My lên xe của Lâm Đức Trung, cô mới yên tâm.

Lợi dụng điểm mù của camera, Minh Nguyệt thành công trốn thoát khỏi căn biệt thự.

Nếu Lâm Đức Trung bị bắt, Lý Huyền My sẽ không được ở bên cạnh người mình yêu. Như vậy chẳng phải sẽ càng khiến cho con bé nhớ mãi về mối tình này sao?

Tình chỉ đẹp khi còn dang dở. Bởi vì dở dang nên tình yêu mới đẹp như thơ, như mơ.

Muốn có tình yêu sao? Minh Nguyệt sẽ để hai người họ ở bên cạnh nhau.

Hệ thống há hốc mồm trước cách xử lý tình huống của Minh Nguyệt, mặc dù nó không có mồm.

- Sao cô lại làm vậy? Nhiệm vụ của chúng ta là ngăn cản hai người họ đến với nhau mà?

Minh Nguyệt vừa chạy xe vừa thong thả đáp:

- Có rất nhiều người không thấy quan tài không đổ lệ. Cứ để Lý Huyền My sống với Lâm Đức Trung một thời gian, đảm bảo cô ta sẽ sớm sáng mắt.

Hệ thống im lặng giây lát, sau đó tặng cho Minh Nguyệt một nút like to tướng, biểu thị nó tán thành với cách làm của cô.

Mấy ngày tiếp theo Minh Nguyệt vẫn đi làm như bình thường. Cô theo dõi tin tức trên báo nhưng không thấy có bất kỳ bài đăng nào về Lâm Đức Trung.

Minh Nguyệt không nôn nóng. Với những bằng chứng cô gửi cho bà Khánh, cùng bằng chứng cô thu thập được trước khi bị tai nạn, chắc chắn Lâm Đức Trung sẽ không có kết cuộc tốt.

Còn nhớ ngày trước cô vừa bị mù vừa bị liệt, bên cạnh toàn sài lang hổ báo không thể tin tưởng, những bằng chứng ấy cũng vì thế mà bị chôn vùi theo cái chết của cô.

Đúng như Minh Nguyệt dự đoán, hai tuần sau Lâm Đức Trung bị truy nã trên toàn quốc vì có liên quan đến nhiều vụ án hình sự, bao gồm cả tội gian lận bảo hiểm nhân thọ.

Chuyện Lý Huyền My dùng roi điện tấn công mẹ, khiến bà Kim Khánh phải nhập viện cấp cứu trong đêm không hiểu vì sao lại bị các tờ báo lớn nhỏ biết được, đồng loạt lên trang nhất, trở thành đề tài bàn tán lúc trà dư tửu hậu của nhiều người.

Không chỉ báo giấy, các trang mạng cũng lũ lượt chia sẻ và viết bài như thể họ chứng kiến tận mắt.

Dân chúng vô cùng phẫn nộ với Lý Huyền My và Lâm Đức Trung, mạnh mẽ lên án, phê phán hành vi không bằng cầm thú của hai người, còn tuyên bố nếu để bọn họ bắt được sẽ thay trời hành đạo.

Không có giấy tờ tùy thân và hộ chiếu, chắc chắn Lý Huyền My sẽ trở thành gánh nặng cho Lâm Đức Trung trong quá trình trốn tránh lệnh truy nã. Với tính cách của hắn ta, không sớm thì muộn hắn cũng sẽ vứt bỏ người tình bé bỏng để thoát thân.

Minh Nguyệt dựa theo sự hiểu biết của mình về Lâm Đức Trung, suy đoán nơi hắn đang lẩn trốn.

Khả năng rất lớn hắn đang trốn tại căn nhà cũ của hắn ở quê. Ngoài bố mẹ Minh Nguyệt và cô ra, không ai biết về nơi này.

Bố của Lâm Đức Trung là bạn thân của bố Minh Nguyệt thuở nhỏ. Nhà của cả hai rất nghèo, nhưng sau này hai người rẽ sang hai con đường khác nhau, một người ngày càng khá lên, một người ngày càng nghèo túng.

Nhà Lâm Đức Trung neo đơn, mẹ hắn qua đời ngay sau khi sinh hắn. Bố hắn gà trống nuôi con. Năm hắn lên mười, bố hắn bị mắc bệnh nan y. Trước khi chết, ông ấy đã gửi gắm con trai còn thơ dại cho bố mẹ Minh Nguyệt.

Vậy mà hai mươi sáu năm sau Lâm Đức Trung lại trả ơn ân nhân của mình bằng cách giết chết cả nhà họ.

Minh Nguyệt không hiểu tại sao hắn lại làm như vậy. Cô cũng không muốn biết làm gì cho mệt.

Minh Nguyệt gửi địa chỉ nhà cũ của Lâm Đức Trung cho bà Khánh để bà ta tự đi tìm con gái, sau đó lại vùi đầu vào việc kiếm tiền và rèn luyện bản thân.

Ba ngày sau Lâm Đức Trung bị bắt, nhưng cảnh sát không tìm thấy Lý Huyền My.

Minh Nguyệt hỏi hệ thống:

- Cậu biết Lý Huyền My ở đâu không?

Hệ thống nhanh nhảu đáp:

- Cô ta bị Lâm Đức Trung bán sang nước láng giềng làm vợ cho ông già 60 tuổi rồi. Nhưng cô yên tâm, cô ta vẫn đang được an toàn, phải mất khoảng một tuần nữa mới đến địa điểm giao dịch kế tiếp. Nếu cô muốn biết chính xác vị trí của cô ta thì cần dùng 100 điểm kinh nghiệm, lần đầu tôi sẽ chiết khấu 50% cho cô.

Minh Nguyệt gật đầu, nói:

- Chịu khổ như vậy chắc đủ để cô ta sáng mắt ra rồi.

Hệ thống bị những lời này của Minh Nguyệt làm cho nổi da gà. Chợt nó nhớ ra mình chỉ là một chuỗi các số liệu, làm gì có da thịt mà nổi da gà với người ta. Hệ thống buồn bực vài giây, sau đó hiển thị chính xác vị trí của Lý Huyền My ở thời điểm hiện tại.

Hối hận cực độ, đó là cảm xúc của Lý Huyền My lúc này.

Cô ta đã sai, thật sự đã sai rồi.

Cô ta vừa đói, vừa bị đòn đau, lại phải sống chen chúc với mười mấy người phụ nữ khác ở nơi tối tăm, chật hẹp, ẩm thấp, hôi hám.

Lý Huyền My có cảm giác mình đang ở địa ngục.

Cô ta nhớ lại cuộc sống êm ấm trước đây, lại nghĩ tới tương lai sau này, chỉ biết ứa nước mắt.

Người đàn ông mà cô những tưởng là định mệnh của đời mình đã đánh đập cô ta không thương tiếc, bắt trói cô ta bán đi với giá rẻ mạt.

Lý Huyền My muốn khóc nhưng lại không dám khóc lớn vì sợ bị đánh. Cô ta đang ngồi bó gối thì cánh cửa mở ra, ánh sáng lọt vào phòng khiến tất cả những người ở bên trong đồng loạt giật mình.