Minh Nguyệt vừa dứt lời liền cảm thấy linh hồn mình chấn động, như thể bị một cái máy hút bụi cỡ lớn hút vào, nhào nặn từng đợt chóng cả mặt, sau đó bị nén lại rồi kéo giãn ra.
Quá trình ấy miêu tả thì dài nhưng thực tế diễn ra rất nhanh, đến khi cô mở mắt lần nữa thì khung cảnh đã thay đổi.
Thật kì diệu! Đôi mắt cô đã lấy lại ánh sáng.
Minh Nguyệt háo hức nhìn quanh, thấy mình đang nằm đắp chăn ở trong một căn phòng tối tăm và chật hẹp. Cô hiếu kỳ muốn kiểm tra cơ thể mới nên khẽ động đậy cánh tay nhưng nó không hề di chuyển. Cô thử lại một lần nữa, vẫn không nhúc nhích.
Hệ thống 4444 chủ động giải thích:
- Linh hồn của cô và cơ thể này chưa hoàn toàn liên kết với nhau, tạm thời cô sẽ không cảm nhận được gì, cũng không cử động được. Cô chịu khó nằm chờ một lúc nhé.
- Một lúc là bao lâu? - Minh Nguyệt hỏi.
Hệ thống trả lời nhát gừng:
- Nhanh nhất là một ngày một đêm.
Thấy sắc mặt Minh Nguyệt trở nên khó coi, 4444 vội nói:
- Tôi có việc bận, đi trước nhé. Tạm biệt. Chúc cô may mắn.
Minh Nguyệt chưa kịp phản ứng thì thấy hệ thống đã ngắt kết nối. Cô thử gọi mấy lần nhưng đều không được đáp lại.
Tức giận vì sự thiếu chuyên nghiệp này, Minh Nguyệt mắng hệ thống một trận, sau đó nằm suy nghĩ về nhiệm vụ đầu tiên của mình. Thế nhưng cô chẳng nghĩ được gì ra hồn, đầu óc trống rỗng, cuối cùng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Không biết trải qua bao lâu, Minh Nguyệt đang nằm đột nhiên tung chăn đứng phắt dậy, đôi chân bước thoăn thoắt tiến về phía toilet ở sát bên cạnh chỗ cô đang nằm. Dường như chỉ cần nghĩ đến toilet thì cô liền biết nó nằm ở nơi nào trong cái nhà này.
Oẹ!
Minh Nguyệt ôm bồn cầu, không ngừng nôn, kinh khủng hơn nữa là thứ cô nôn ra chỉ toàn chất lỏng xanh đỏ, trong thật ghê tởm.
Hệ thống 4444 im lặng giả chết giờ mới lên tiếng:
- Chúc mừng cô đã dung hợp thành công với cơ thể mang số hiệu 2096. Thứ cô vừa nôn ra chính là những tạp chất còn lưu lại sau khi chế tạo túi da này.
Minh Nguyệt mặt mày tái mét ngồi thừ người trên sàn toilet, không thèm đếm xỉa tới hệ thống.
4444 tiếp tục dùng giọng trẻ con đáng yêu nói:
- Chúc cô làm nhiệm vụ suôn sẻ, cần tra thông tin hay tư liệu gì về người uỷ thác cứ nói tôi.
Minh Nguyệt xốc lại tinh thần, đứng dậy soi mình vào gương, tức thì cả người cứng đờ. Cô ngỡ là mình còn chưa tỉnh ngủ nên nhìn nhầm, vội vã rửa mặt rồi soi gương lại một lần nữa, kết quả mọi thứ vẫn như cũ. Minh Nguyệt gằn giọng:
- 4444, mau chui ra đây!
Hệ thống chột dạ, không lên tiếng. Sau đó thấy Minh Nguyệt tức đến xanh tím mặt mày, nó ngập ngừng giải thích:
- Cô bình tĩnh nghe tôi nói nè. Hôm qua lúc nhận nhiệm vụ, trong ngân hàng dự trữ chỉ còn sót lại mỗi túi da này, tôi không có sự lựa chọn nào khác.
Trước lời giải thích kiểu lấp liếm cho qua ấy, đương nhiên Minh Nguyệt không tin. Ngân hàng dự trữ của cả mấy nghìn thế giới mà không có dư cơ thể cho Người Thi Hành Nhiệm Vụ à? Ngu mới tin!
Hệ thống chết tiệt. Chắc chắn là nó đang muốn chơi cô.
Minh Nguyệt tức giận nện mạnh lên bồn rửa tay. Thành bồn nứt ra. Cô chưa kịp làm gì thì một góc của cái bồn rửa tay cứ thế đổ “rầm” xuống đất.
Minh Nguyệt giật mình nhảy sang một bên. Trớ trêu thay, cú nhảy đó đã khiến cho gạch lát sàn vỡ vụn. Cô rụt rè nhấc chân lên, rón rén đi sang một bên, nhìn hai chỗ lõm xuống trên sàn nhà tắm mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Không đợi Minh Nguyệt hỏi, hệ thống hắng giọng, đắc ý nói:
- E hèm, cơ thể này tuy xấu trai nhưng điểm sức mạnh vật lý đạt tối đa, không sợ bị ai bắt nạt, cô làm nhiệm vụ cũng dễ dàng hơn.
Minh Nguyệt nào nghe lọt tai, gằn từng tiếng:
- Cậu cố ý phải không?
Hệ thống đúng lý hợp tình đáp trả:
- Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi. Giờ linh hồn cô đã bị ràng buộc với hệ thống, đương nhiên sẽ không được bất kỳ thế giới nào chấp nhận, chỉ có thể tồn tại bên trong cơ thể của người ủy thác hoặc cơ thể nhân tạo giống như cơ thể này mà thôi. Nếu nhiệm vụ thất bại, cùng lắm là cô không có thưởng; nhưng nếu cô chết ở thế giới này, linh hồn cô sẽ bị quy luật của thế giới trục xuất, tôi muốn cứu cũng không thể cứu cô được, trái lại còn bị liên lụy.
Dừng lại giây lát, hệ thống tiếp tục:
- Ngoài ra, tôi khuyên cô nên làm quen với việc sống trong thân xác của đàn ông. Không phải người ủy thác nào cũng là phụ nữ. Họ có thể là bất kỳ ai, không giới hạn giới tính và độ tuổi, cũng không giới hạn về nghề nghiệp và tình trạng sức khoẻ. Cô nên chuẩn bị tinh thần từ bây giờ là vừa.
Minh Nguyệt thở dài, chậm rãi hít vào thở ra. Một lúc sau, khi đã bình tĩnh hơn, cô nói:
- Xin lỗi, tôi đã trách nhầm cậu rồi.
Hệ thống thấy cộng sự không làm khó mình nữa thì vui vẻ cổ vũ:
- Cố lên. Nhiệm vụ đầu tiên nhất định sẽ thành công.
Được hệ thống khích lệ, Minh Nguyệt lấy lại sự tự tin, bắt đầu làm quen với cơ thể mới.
Nhìn vào gương, Minh Nguyệt vẫn không thể tin nổi mình đã trở thành một ông chú tuổi trung niên râu ria xồm xoàm. Cũng may khuôn mặt này không khó coi lắm, vẫn chấp nhận được. Người trong gương có ấn đường rộng, chân mày đậm, mắt sáng, sống mũi thẳng, cằm vuông, đầy đặn. Chỉ cần cạo râu, cô tin chắc mình sẽ còn trông trẻ trung và sáng sủa hơn thế này.
Minh Nguyệt sờ lên mặt, không cảm nhận được hơi ấm của cơ thể sống, trong lòng có chút mất mát. Điều này như muốn nhắc nhở rằng cô đã chết, và cô ở đây là để làm nhiệm vụ. Mọi thứ đều sẽ tan biến nếu cô không hoàn thành nhiệm vụ.
Hít sâu một hơi, Minh Nguyệt tự nhủ cô sẽ cố gắng hết sức để sống sót. Cô muốn được nhìn ngắm thế giới tươi đẹp ở ngoài kia.
Minh Nguyệt tìm cách sửa lại bồn rửa tay nhưng không thành công, cũng may chỉ bị mẻ một góc, vẫn còn xài được. Cô dọn dẹp nhà tắm sạch sẽ, sau đó đánh răng rửa mặt.
Mọi thứ đều rất ổn. Minh Nguyệt đã hoàn toàn làm chủ thân thể này. Thế nhưng tới lúc đi vệ sinh thì cô lại bối rối, ngần ngại đứng nhìn bồn cầu một lúc lâu. Cứ nghĩ đến việc phải cầm “thứ đó” mỗi lần giải quyết nỗi buồn, cô chỉ muốn tự chặt tay mình.
Cũng may Minh Nguyệt là người thích nghi nhanh. Sau mấy tiếng đồng hồ tự trấn an mình, cuối cùng cô cũng đã vượt qua được bóng ma tâm lý khi trở thành một người đàn ông.
Giải quyết xong chướng ngại đầu tiên này, Minh Nguyệt mới có tâm trạng đi nghiên cứu tư liệu về bản thân mà hệ thống đã tạo ra cho cô.
Thân phận mới của Minh Nguyệt không như cô đã mong đợi. Từ khoá quan trọng khái quát về cô như sau: mồ côi, không họ hàng thân thích, không nghề nghiệp, không bạn bè, không hàng xóm, không có tài khoản tiết kiệm.
Nhìn một đống chữ “không” trên màn hình, Minh Nguyệt không vui nói:
- Tại sao lại cho tôi một cái thân phận khốn khổ như vậy? Rồi tôi làm nhiệm vụ kiểu gì?
Hệ thống ấp úng giải thích:
- Do cấp bậc của tôi còn thấp, chưa mở khoá được nhiều tính năng, chỉ có thể tạo ra một thân phận cơ bản nhất cho cô. Cô chịu khó chút nha.
Minh Nguyệt nghe vậy thì không gây khó dễ cho hệ thống nữa. Với sức mạnh cơ bắp này, cô ra kho bãi hay chợ đầu mối làm bốc vác cũng dư sức kiếm sống.
Đối với Minh Nguyệt, kiếm tiền không phải là vấn đề. Trước mắt cô cần phải nghiên cứu kỹ lưỡng thông tin về người ủy thác để nắm rõ tình hình hiện tại của hai mẹ con nhà đó.
Dựa theo thông tin hệ thống cung cấp, bà Nguyễn Hoàng Kim Khánh sẽ đến công ty vệ sĩ thuê người, mục đích là đảm bảo cho buổi tiệc sinh nhật của con gái bà diễn ra suôn sẻ.
Sau bữa tiệc sẽ có một buổi đấu giá gây quỹ từ thiện được tổ chức dưới danh nghĩa của con gái bà Kim Khánh. Toàn bộ số tiền thu về sau buổi đấu giá ấy sẽ được quyên góp cho chương trình từ thiện Vòng Tay Nhân Ái, chuyên giúp đỡ các trẻ em có hoàn cảnh khó khăn hoặc mắc bệnh hiểm nghèo.
Trong những năm qua, bà Kim Khánh vẫn thường tổ chức các buổi đấu giá từ thiện như thế này. Mọi thứ đều được bà công khai minh bạch, cho nên dù mục đích là gì, bà đều nhận được sự tin tưởng và tán dương của công chúng.
Không những vậy, năm năm trở lại đây, bà Kim Khánh còn tự bỏ tiền túi để tài trợ cho hàng trăm trẻ em có hoàn cảnh khó khăn được cắp sách đến trường, trong đó phải kể đến mười lăm đứa trẻ học giỏi không may bị mắc bệnh hiểm nghèo được bà hỗ trợ toàn bộ chi phí chữa trị và ăn học.
Xem đến đây Minh Nguyệt nhịn không được chậc lưỡi mấy cái. Dù xuất phát từ mục đích gì, không thể phủ nhận bà Kim Khánh đã cứu vớt rất nhiều cuộc đời cơ nhỡ. Một người phụ nữ như vậy mà lại thất bại trong việc nuôi dạy con cái, ắt hẳn phải có nguyên nhân.
Con gái bà Khánh tên là Lý Huyền My, một cô nàng bướng bỉnh và luôn chống đối mẹ.
Trong mắt Lý Huyền My, bà Khánh là người phụ nữ giả tạo. Buổi đấu giá từ thiện lần này chính là một giọt nước làm tràn ly, đẩy cao mâu thuẫn giữa hai mẹ con.
Lý Huyền My bất mãn với mẹ vì nghĩ mẹ muốn lợi dụng sinh nhật của cô ta để đánh bóng tên tuổi. Cô ta muốn có một bữa tiệc mà ở đó cô ta có thể quẩy hết cỡ với bạn bè chứ không phải bữa tiệc cứng nhắc và nghiêm túc như thế này.
Minh Nguyệt cảm thán với hệ thống:
- Thiết nghĩ nên cho Lý Huyền My chịu khổ một lần trong đời, biết đâu cô ta sẽ chịu nghiêm túc suy nghĩ về ý nghĩa của cuộc sống. Cô ta thoải mái ăn của mẹ, xài của mẹ, thậm chí nhiều lần dùng tiền của mẹ bao cả lớp đi du lịch nghỉ dưỡng xa hoa. Vậy mà cô ta lại chẳng biết ơn mẹ, bị mẹ cắt giảm chi tiêu thì trách ngược lại mẹ keo kiệt, quá khắt khe với mình, trong đầu chỉ biết có tiền, không quan tâm đến cô ta. Đọc mà tức. Mẹ cô ta khiển trách cô ta đâu có sai, đồng tiền kiếm ra cực khổ, tiêu xài hoang phí như vậy núi vàng cũng lở.
Hệ thống hiến kế:
- Hay là cô dùng cách nào đó đẩy cô ta ra đường ở, để cô ta nếm thử cay đắng mùi đời xem thế nào.
Minh Nguyệt vừa đọc tư liệu vừa tức giận nói:
- Tôi sẽ xem xét ý kiến này của cậu. Nhìn đi, cô ta lại còn so sánh mẹ của mình với mẹ của người khác. Đúng là con gái bất hiếu.
Lý Huyền My không dưới một lần so sánh bà Kim Khánh với mẹ của các bạn cùng lớp khi hai mẹ con cãi nhau.
Mẹ của người ta ngày nào cũng dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, lúc con gái cần sẽ nhanh chóng có mặt.
Mẹ của cô ta thì chẳng được cái nào trong hai thứ ấy, vừa không biết nấu ăn vừa không quan tâm đến con cái. Những lúc cô cần đến mẹ, phải mất rất lâu mới thấy bà có mặt, câu cửa miệng luôn là: “Mẹ xin lỗi, mẹ có việc bận nên đến trễ.” Bận gì mà bận hoài vậy? Mẹ của người ta cũng đi làm kiếm tiền mà đâu thấy bận như mẹ của cô.
Đối với Lý Huyền My, cô ta thà không có mẹ còn hơn là có một người mẹ như vậy, suốt ngày chỉ biết đến tiền, ra đường thì rộng rãi với người ngoài, về nhà thì keo kiệt với con cái. Trong mắt Lý Huyền My, bà Kim Khánh là một người phụ nữ giả tạo, một người mẹ mà bất kỳ đứa con nào cũng sẽ chán ghét.
Bà Kim Khánh từng đề nghị con gái tới công ty học hỏi kinh nghiệm, trau dồi kỹ năng. Thế nhưng Lý Huyền My tuyên bố cô ta đang ở độ tuổi đẹp nhất của đời người, cô ta sẽ làm những gì bản thân thích, sẽ không phí phạm thanh xuân để vùi đầu vào sách vở, càng không bao giờ làm nô lệ cho đồng tiền.
Minh Nguyệt xem tới đây thì hết biết nói gì cho phải. Lý Huyền My có suy nghĩ như vậy hèn gì kết cục lại bi thảm, rước sói vào nhà hại chết mẹ, hại luôn cả chính mình.
Nói cũng lạ, thành phố này vốn dĩ xưa nay yên bình bây giờ đột nhiên lại xảy ra một vụ cướp của táo tợn ngay trong buổi tiệc mừng sinh nhật mười tám tuổi của thiên kim tập đoàn Vạn Phúc. Cũng may trong buổi tiệc có một người đàn ông dũng cảm xông ra chiến đấu với bọn cướp, thành công cứu được vị thiên kim tiểu thư nọ. Sau đó bọn cướp tẩu thoát, người đàn ông kia vì bị thương mà ngất xỉu trong vòng tay của giai nhân.
Kịch bản anh hùng cứu mỹ nhân tuy cũ nhưng chưa bao giờ lỗi thời.
Minh Nguyệt cảm thấy nhiệm vụ của cô rất dễ, chỉ cần ngăn chặn vụ cướp xảy ra là được.
Dựa vào tài liệu hệ thống cung cấp, Minh Nguyệt biết được tên của công ty cho thuê vệ sĩ.
Một đám vệ sĩ canh phòng, bảo vệ ở khắp nơi mà chẳng phát hiện ra có cướp vào nhà, sau đó còn để cho một người đàn ông trói gà không chặt lao ra thay họ giải cứu con tin. Chuyện vô lý như vậy mà không ai phát hiện ra vấn đề gì sao?
Suy nghĩ một lúc, Minh Nguyệt hỏi hệ thống:
- Giấy tờ chứng minh thân phận của tôi đâu?
Hệ thống nhanh nhảu trả lời:
- Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho cô rồi. Tất cả đều hợp pháp, cho nên cô hãy yên tâm.
Hệ thống vừa dứt lời thì có một túi đựng hồ sơ màu trắng xuất hiện trên mặt bàn. Minh Nguyệt mở ra kiểm tra, bên trong chỉ có giấy tờ tuỳ thân và giấy phép lái xe. Cô thắc mắc:
- Giấy tờ nhà đất đâu?
Hệ thống thản nhiên đáp:
- Cô làm gì có thứ đó. Cô là dân đi thuê trọ mà.
Minh Nguyệt hỏi:
- Vậy hợp đồng thuê phòng trọ đâu?
Hệ thống “a” lên một tiếng, sau đó trên mặt bàn xuất hiện một bản hợp đồng, ghi rõ ngày 1 tháng 11 năm 2010 sẽ hết hạn. Minh Nguyệt nhìn quanh, không thấy có vật dụng gì để xác định ngày tháng bèn hỏi hệ thống:
- Hiện tại là ngày tháng năm nào?
Hệ thống đáp bằng giọng rụt rè thấy rõ:
- Ngày 31 tháng 10 năm 2010.
Minh Nguyệt: “...”
Hệ thống thấy cộng sự nhà mình im lặng không nói gì thì nhanh trí chuồn luôn.
Minh Nguyệt không những không tức giận với hệ thống mà còn nhanh chóng lấy lại tinh thần. Dù sao mọi thứ ở đây đều không phải của cô, cô không thấy tiếc. Về phần hệ thống chết tiệt, thời gian còn dài, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.