Chương 15: Thiên Kim Chân Chính (12)

Ánh sáng ban mai chiếu rọi qua khung cửa sổ, màn cửa bị gió thổi lung lay như bức tranh một ngày mới tươi sáng.

Hạ Minh nằm trên giường đắp chăn ngủ. Khuôn mặt yêu nghiệt như ẩn như hiện bên dưới chiếc chăn. Đôi mắt đang nhắm chặt đột nhiên mở ra, nhìn về phía cửa sổ.

Bóng dáng thiếu nữ ngồi trên thành cửa nhìn hắn say đắm, ánh sáng từ phía sau lưng chiếu rọi lên thân thể cô khiến cô lúc này xinh đẹp thoát trần như một thiên sứ vừa hạ trần.

Hạ Minh nhanh chóng rời khỏi giường bước nhanh về phía cửa sổ.

“Em thật sự đến rồi”. Hắn lúc này cảm giác bản thân như chưa thoát khỏi giấc mơ. Chỉ mới mấy tiếng trôi qua, vậy mà hắn lại nhìn thấy cô đang trước mặt hắn. Cánh tay hắn đưa ra trước chờ đợi cô nắm lấy.

“Đến rồi”. Bạch Thiểm nở một nụ cười đầy ấm áp.

Cô nắm lấy tay hắn nhảy xuống. Cùng lúc đó cô nhanh chóng truyền linh lực vào cơ thể Hạ Minh.

Hạ Minh vừa nắm lấy tay cô liền cảm nhận được một luồng khí ấm áp tràn vào cơ thể. Trái tim bao năm qua luôn yên tĩnh liền loạn nhịp. Hắn như có cảm giác cô chính là người hắn luôn chờ đợi.

Bạch Thiểm nhìn vào cổ tay hắn, một sợi ánh sáng đỏ như sợi chỉ đang buộc lấy cổ tay hắn và cổ tay cô lại.

Cuối cùng cũng tìm được chàng rồi, A Triệt.

BạchThiểm ngẩn mặt nhìn chàng trai trước mắt, đôi môi đỏ khẽ mở lời.

“Hạ Minh, cho ôm cái”.

Hạ Minh thất thần một giây liền lôi cô ôm chặt vào lòng. Cánh tay ôm chiếc eo nhỏ của cô, tay còn lại vuốt nhẹ tóc cô.

Bạch Thiểm lúc này giống như con mèo nhỏ vừa tìm thấy nơi ấm áp để dựa vào. Cô cố chấp bao nhiêu năm qua, cuối cùng cũng gặp lại hắn.

“Xin lỗi, em đã để anh phải đợi lâu đến như vậy”.

Hạ Minh không nói gì. Hắn cứ thế muốn ôm cô mãi. Tính theo thời gian cô đến đây thì có nghĩa tối qua sau khi nói chuyện với hắn xong cô đã bay xuyên đêm mới đến đây sớm như vậy. Hắn có thể trách cô đến trễ sao?

Nhưng mà khoan đã, cô vô phòng hắn bằng cách nào chứ?

Hạ Minh buông tay ôm Bạch Thiểm ra, hai tay nắm lấy vai cô hỏi: “Em vô đây bằng cách nào, chung cư này bảo vệ rất nghiêm ngặt, không có ý của anh họ sẽ không để em lên.”

Bạch Thiểm khẽ nhúng vai, chỉ về phía cửa sổ: “Em trèo cửa sổ nha”.

Hạ Minh khẽ cau mày, đây là tầng chín, đúng là nó không phải quá cao nhưng để trèo lên thì không phải dễ dàng. Hắn liền xoay người Bạch Thiểm qua trái rồi qua phải kiểm tra vài lần.

“Anh làm gì thế đồ điên này”. Bị xoay đến choáng váng khiến Bạch Thiểm cũng phải nổi nóng.

Cô trừng mắt với Hạ Minh.

“Em trèo cao như thế, anh sợ em sẽ bị thương nên kiểm tra”. Hạ Minh đưa ra vẻ mặt đầy uất ức.

Bạch Thiểm nhìn khuôn mặt đang ủ rủ mà đở trán.

Anh đầu thai bao nhiêu kiếp rồi mà vẫn không bỏ được cái kiểu hở tí là xụ mặt như thế.

Cái tên tổng tài bá đạo từng đo co với lão tử ngày đó đâu rồi?

Sao bây giờ giống mấy em gái bạch liên hoa thế này?

Bây giờ mà nói lão tử là bay vào đây có khi nào dọa hắn chết khiếp không? Thôi cứ cho là trèo lên đi.

Tiểu Đản Đản cào tường nó mới là người bị dọa chết khiếp đây này. Như thế nào mà thanh kiếm cùi đó lại có thể bay được chứ? Cho là nó biết bay thì cũng phải có linh khí nạp vào mới được chứ. Mà thế giới này hoàn toàn không có linh khí, là hoàn toàn không có linh khí, hoàn toàn không có linh khí có được không? Vậy nó thế nào mà bay được? Còn nữa, sao ký chủ nhà nó lại có thể sử dụng linh lực được cơ chứ? Ký chủ cô đang giấu tôi cái gì thế?

“Hạ Minh, em đói”. Bạch Thiểm nũng nịu với hắn. Cô cảm thấy tốt nhất là không nên chọc giận tên gia hỏa này. Hắn mà trốn nữa cô lại phải đi tìm.

Hạ Minh thấy cô ôm bụng thì mặt đầy vẻ lo lắng, hắn đưa tay vuốt nhẹ tóc cô rồi hỏi: “Em chưa ăn gì sao?”

“Từ trưa qua đến giờ thật sự chưa ăn gì hết”. Bạch Thiểm không nói dối. Cô chơi game xong thì đã phải bay mấy tiếng để đến đây, làm gì đã ăn đâu, trên máy bay có thức ăn nhưng cô nuốt không trôi.

Hạ Minh bế cô đặt ngồi lên giường rồi nhẹ nhàng nói: “Ngồi đây đợi anh thay đồ rồi xuống bếp anh nấu cho ăn, em...sẽ không chạy mất chứ?”

Đệch tên thần kinh

Ông bị dở hơi hay sao chạy đến tìm anh cho đã rồi chạy mất.

Bạch Thiểm ngước cổ nhìn chằm chằm hắn mà nghiến răng nghiến lợi: “Hạ...Minh, anh mà còn lãi nhãi nữa lão tử sẽ thật sự bị đói mà chết đó”.

Hạ Minh nghe thế liền nhanh chóng đi nhanh vào nhà tắm.

...

“Hạ Minh cậu nói xem, nhanh nói tôi nghe đây là ai thế? Từ khi nào nhà cậu lại có một em gái xinh đẹp thế?” Tống Hàn ngồi đối diện Bạch Thiểm, đôi mắt đầy vẻ hiếu kỳ nhìn cô. Sao hắn lại thấy cô gái này khá quen mắt nhỉ?

Bạch Thiểm nhìn tên đang ngồi chung bàn ăn với mình mà chỉ muốn tống cổ hắn ra khỏi tầm mắt.

Nhớ lại lúc cô đang ngồi trong bếp đợi Hạ Minh nấu cháo thì ai ngờ tên thiểu năng này xuất hiện. Hắn vậy mà có cả chìa khoá nhà của “phu nhân” nhà nàng.

Thật muốn chém người quá mà.

Hừ, bổn cung thân phận cao quý.

Không chấp bọn dở hơi.

Không so đo với bọn não tàn.

Lúc này Hạ Minh bưng một bát cháo nóng từ bếp ra đặt trước mặt Bạch Thiểm. Hắn ân cần nhìn cô, đôi mắt, khóe môi đều toàn toát lên vẻ cưng chiều.

“Tiểu San, em ăn chút cháo nóng cho ấm bụng nhé”.

Tống Hàn nhìn cảnh tượng trước mắt thì đơ toàn tập.

Hắn vừa thấy tên mặt lạnh quanh năm bốn mùa như một đang trưng bày ra cái vẻ mặt khốn kiếp gì thế này.

Có phải hắn đã vào nhằm nhà rồi không?

Hay hắn đã gặp phải Hạ Minh giả rồi?

Hạ Minh thấy Bạch Thiểm ngoan ngoãn ăn cháo thì vừa lòng ngẩn mặt lên nhìn tên trợ lý nhà mình. Đôi mắt đầy sát khí.

“Tống Hàn”. Hạ Minh giọng lạnh như băng kêu tên dở hơi nào đó còn đang ngồi gào thét bên kia.

“Sao?”. Tống Hàn giật mình trước tốc độ thay đổi nét mặt 180 độ của Hạ Minh.

“Cậu trả lại chìa khoá nhà cho tôi”. Hạ Minh đưa bàn tay ra trước mặt.

Tống Hàn nắm chặt chìa khoá trong tay.

Hắn đây là bị thất sủng rồi đúng không?

Hắn giận lên rồi đó.

“Hạ Minh tên khốn nhà cậu, không phải tôi có việc cần tìm cậu thì tôi rảnh lắm hay sao sáng sớm đến tìm cậu. Làm gì tỏ thái độ ghét bỏ tôi như thế?”

Hạ Minh cau mày nhìn hắn.

Ai bảo mi nhảy đến làm kì đà?

Bạch Thiểm đẩy bát cháo vừa ăn xong rồi đứng dậy. Nhìn Tống Hàn “thân tình” nói: “cho anh mượn anh ấy một chút, nhanh tranh thủ thời gian cho tôi đấy”.

Bạch Thiểm không thèm để ý hắn nữa. Quay sang nói với Hạ Minh: “anh có việc thì làm đi, em mượn phòng anh ngủ một chút”.

Hạ Minh muốn nói cô có thể ở lại nhưng lại nghĩ đến việc cô bay xuyên đêm đến gặp hắn thì hắn lại thôi.

Hắn đưa tay vuốt mái tóc cô rồi dịu dàng nói: “em nghỉ ngơi đi”.

Bạch Thiểm rời khỏi nhà ăn trong ánh mắt ngỡ ngàng của Tống Hàn. Vậy mà vừa đi đến cửa cô lại ngừng lại quay đầu nhìn hắn.

“Tống Hàn, lần trước anh nhìn trộm chúng tôi ở sân thượng, hôm nay lại đến làm kì đà, ghi sổ để lại đó”. Bạch Thiểm nói xong liền rời khỏi đó.

Nhìn trộm trên sân thượng?

Không phải chứ? Là em gái lần đó, thảo nào lại thấy quen mắt như thế?

Nhưng không phải Hạ Minh nói cô ấy từng muốn giết cậu ta sao?

Thế quái nào bây giờ em gái này lại ở đây chứ?

“Hạ Minh”. Tống Hàn quay đầu định chấp vấn Hạ Minh.

Nhưng đối mặt với anh mắt muốn giết người của Hạ Minh hắn liền nuốt một ngụm nước miếng.

Hạ Minh mặt đằng đằng sát khí, lúc này hắn muốn bóp chết tên khốn kiếp trước mắt.

Tống Hàn, cậu tốt nhất đúng là có việc quan trọng, nếu không đừng trách tôi.