Chương 14: Thiên Kim Chân Chính (11)

Hạ Minh lúc này đang ngồi trước bàn làm việc trong phòng sách của mình. Chiếc máy tính xách tay đối diện đang mở một đoạn clip ngắn trên mạng xã hội. Đó chính là đoạn clip quay cảnh Bạch Thiểm bị Cố Chỉ Lam hãm hại. Hắn dựa lưng vào chiếc ghế đầy mệt mỏi.

Vu San San. Em đúng là con mèo hoang không thể nắm bắt được mà.

“Reng reng reng”. Chiếc điện thoại trên bàn đổ chuông liên tục.

Hạ Minh nhìn thấy số điện thoại quen thuộc thì nhắc máy ngay.

“Cô ấy xảy ra chuyện gì sao?” Giọng nói hắn đầy vẻ lo lắng.

Hắn từng nói họ chỉ cần đi theo bảo vệ cô, chỉ khi nào có chuyện xảy ra mới gọi báo cáo với hắn. Hắn chỉ muốn cô an toàn chứ không muốn theo dõi cô.

Hôm nay họ gửi cho hắn đoạn clip cô bị người ta hãm hại, hắn chưa từng nghĩ trong đời hắn có lúc lại không thể khống chế được cơn tức giận trong người. Hắn chỉ biết lúc đó hắn đã đưa ra quyết định sẽ đối đầu với Diệp thị và Cố thị.

“Hạ đại thiếu gia”. Giọng nói thiếu nữ vang lên bên kia đầu dây khiến tim Hạ Minh như loạn nhịp. Vậy mà lại là cô.

“Vu San San, sao lại là...”. Hắn lúc này thật sự không biết phải dùng ngữ điệu nào để nói chuyện với cô, cô hình như không thích hắn.

“Thế anh có thể nghĩ là ai đây Hạ tổng? Anh thật chưa gì đã chạy trốn em rồi, anh sợ em thế sao?” Bạch Thiểm ném hết da mặt mà xuống nước nói bằng giọng thiếu nữ nhẹ nhàng, ngọt ngào.

Nếu như lời quả trứng thối đó nói thì đây là cầm thú nhà cô.

À không, là lão công, là ánh sáng, là mặt trời.

Đệch, chém gió, không dụ hắn thì mơ mà gặp lại A Triệt.

“...”Bạch Thiểm lật mặt như bánh tráng khiến Hạ Minh không thích ứng kịp.

Lần trước cô không phải là muốn giết hắn sao? Bây giờ sao cô lại....?

“Hạ Minh, anh thật sự là trốn lão nương sao?” Không nhận được câu trả lời của Hạ Minh khiến Bạch Thiểm nổi nóng.

Yểu điệu thục nữ cái rắm.

Bà cóc cần lấy lòng hắn.

“Không phải, là tôi có việc đột xuất”. Hạ Minh khẽ cười, cô thế này hắn cảm thấy dễ nói chuyện hơn. “Tôi đã để lại danh thiếp cho em”.

Hạ Minh không nói đến chuyện danh thiếp thì thôi, nói đến lại khiến Bạch Thiểm nghiến răng nghiến lợi. “Anh chặn số lạ, anh nói tôi gọi cho anh như thế nào?”

Chặn số lạ, sao hắn lại quên tắt tính năng đó cơ chứ. Hạ Minh dở khóc dở cười. Vậy là cô từng gọi cho hắn. Hắn vẫn lo sợ cô ghét hắn.

“Hạ tổng, anh cho người đi theo tôi có phải là thật sự để ý đến tôi rồi không?” Bạch Thiểm hỏi bằng giọng đầy khiêu khích.

“Chuyện này có phải là nói qua điện thoại sẽ bất tiện lắm không? Em có thể đợi tôi quay về rồi nói được không? Khoảng một tháng nữa.” Giọng Hạ Minh đầy thấp thỏm.

Hắn đúng là đã thích cô, thích từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng còn cô,hắn không biết cô đang nghĩ gì.

“Không”. Bạch Thiểm dứt khoát một tiếng. “Anh không thể về thì ở yên đó tôi đến tìm anh”.

Đợi cái rắm, lão tử đợi anh bao nhiêu năm rồi chứ.

“Em đến tìm tôi?” Lần này hắn thật sự bị cô dọa một trận rồi, cô vậy mà muốn chạy đến tìm hắn.

Cô là muốn đùa giỡn hắn sao? Nếu cô muốn đem hắn ra đùa giỡn vậy hắn nguyện ý để cô đùa giỡn.

“Vu San San, nếu trong ngày mai em đứng trước mặt tôi, tôi sẽ cho em câu trả lời.”

“Được, anh tắm rửa chờ sẵn, lão nương sẽ đến tìm anh”.

Bạch Thiểm không đợi đối phương phản ứng liền cúp máy.

Hạ Minh rời khỏi phòng bước ra ban công. Ban công này là trên tầng chín của khu trung cư hắn đang ở. Từ nơi đó hắn có thể nhìn thấy ánh đèn về đêm của cả thành phố. Đôi mắt hắn nhìn về nơi nhộn nhịp ánh đèn.

Cô sẽ thật sự vì hắn mà đến nơi này sao?

Vu San San, em là đang thử thách tình cảm của tôi sao?

Nói đến Bạch Thiểm, sau khi cúp máy cô lại nhìn hai người đối diện đang ôm nhau rung lẩy bẩy.

Làm gì thế?

Lão tử đã bảo là không có ác ý với các người rồi mà.

“Tôi bảo hai người các anh, làm vệ sĩ mà nhát như thế là diễn cho ai xem”.

“Tiểu thư, cô là muốn làm gì thiếu gia nhà chúng tôi?” Một người lên tiếng.

Cô còn muốn tìm đến tận chỗ để xử lý thiếu gia chúng tôi sao?

Bạch Thiểm trả lại điện thoại cho tên đó. Nhìn hai người họ mà cười sảng khoái.

Cô rời khỏi con hẽm nhỏ. Trước khi khuất bóng cô còn vẫy tay với họ.

“Tôi là muốn theo đuổi anh ta”.

Bạch Thiểm nhanh chóng gọi người đặt vé máy bay trong đêm.

...

Cùng lúc này tại Cố gia, Cố Chỉ Lam đang ngồi trong phòng khách với ba mẹ cô ta.

“Chỉ Lam, sao con lại hành động như vậy? San San nó đã làm gì con để con phải làm ra chuyện đó?”. Ông Cố lúc này đang rất tức giận.

Đứa con gái ruột thịt bị người ta đánh tráo còn chưa nhìn nhận lại thì hôm nay lại bị người ta vu oan giá họa. Mà người đó lại là đứa con nuôi đã thay thế vị trí con ruột của họ hơn hai mươi năm trời.

Ông có thể không tức giận sao? Ông cứ nghĩ sẽ để bọn chúng sống hòa thuận với nhau, nhưng việc xảy ra hôm nay ông không còn suy nghĩ đó nữa rồi.

Cố Chỉ Lam nhìn hai người mà cô gọi là ba mẹ suốt hai mươi năm qua, chưa một lần la mắng cô ta bây giờ đang nhìn cô ta bằng đôi mắt thất vọng.

Bà Cố thì lúc này chỉ nhìn cô ta mà khóc.

“Ba, mẹ...con thật sự không phải cố ý, chỉ là lúc đó con sảy chân, do con hoảng loạn nên mới nhận nhầm Vu San San đẩy ngã con”. Cố Chỉ Lam lên tiếng giải thích.

“Cố Chỉ Lam, con vẫn chưa xem tin tức đúng không?”

Tin tức, hôm nay khi cô ta về nhà liền gọi cho Diệp Phi Dương nhưng anh ta không nghe máy, cô ta lại không liên lạc được với Kiều Khải nên tức giận đập bể điện thoại rồi vào phòng không muốn gặp ai. Chỉ khi nãy ba mẹ cô ta về mới kêu cô ta ra nói chuyện. Cô ta cũng không truy cập Internet .

Cô cứ nghĩ rằng có người nói lại với họ, nhưng họ nói vừa nhắc đến tin tức.

Lẽ nào là đoạn clip Vu San San đã quay. Vu San San vậy mà đưa nó lên mạng.

Hai tay Cố Chỉ Lam siết chặt lại. Móng tay đâm vào lòng bàn tay.

“Chỉ Lam, có phải con đã biết San San mới là con ruột của chúng ta phải không?” Bà Cố im lặng nãy giờ cũng lên tiếng.

“Em nói gì, nó cũng biết?” Ông Cố lúc này cũng kinh ngạc không kém.

Cố Chỉ Lam vẫn ngồi im không lên tiếng trả lời.

“Là lần chúng ta đến bệnh viện làm xét nghiệm ADN, bác sĩ Trần đã nói với em Chỉ Lam cũng từng đến đó xét nghiệm ADN”. Giọng nói bà Cố càng nức nở.

Ông Cố lúc này càng ngày càng thất vọng. Nếu Cố Chỉ Lam không biết thì cứ xem như chỉ là chuyện giới trẻ ghen ghét nhau mới dẫn đến hành động như vậy. Nhưng bây giờ...

“Chỉ Lam, con rời khỏi Cố gia đi”.

“Ba”. Cố Chỉ Lam lúc này mới thật sự hoảng sợ. Ba cô ta vậy mà đuổi cô ra khỏi Cố gia.

“Chỉ Lam, chúng ta sống đến từng này tuổi lẽ nào tiểu tâm tư của con có thể qua mặt được chúng ta sao? Con rời khỏi Cố gia chúng ta cũng không đãi con, chúng ta vẫn sẽ chu cấp cho con, San San dù gì mới chính là con ruột của chúng ta, ta cứ nghĩ sẽ có hai đứa con gái, nhưng có lẽ con không muốn thế”. Ông Cố xoa xoa mi tâm rồi đứng dậy. Ông quay người nhìn Cố Chỉ Lam rồi lắc đầu. “Quyết định vậy đi, ngày mai con dọn ra căn hộ ở bờ biển, nơi đó chúng ta cho con”.

Nói xong ông Cố liền bỏ lên phòng không muốn nói thêm gì nữa.

Cố Chỉ Lam khóc thương tâm nhìn sang bà Cố.

“Mẹ, hai người thật sự muốn đuổi con?”

“Chỉ Lam, con không nên hành động như vậy! San San nó đã thiệt thòi hơn con rất nhiều, nếu ngày đó mẹ con...” bà Cố nói đến đây thì nghẹn lại. Nếu ngày đó con gái bà không bị tráo đổi nó cũng không sống thiếu thốn, khổ sở như giờ. Bà Cố cũng đứng dậy thở dài: “Con cứ dọn ra khỏi đây trước, đợi San San trở về nhà rồi chúng ta nói tiếp”.

Bà Cố cũng đã quá thất vọng với đứa con này rồi.

Cố Chỉ Lam nhìn bóng lưng bà Cố khuất bóng sau cầu thang thì đôi mắt liền hiện lên hận ý.

Vu San San, là cô cướp đi tất cả của tôi. Cô đừng trách tôi độc ác.