Chương 60: Cứu mạng, có kẻ phát điên

Hư Tiểu Đường tò mò lần theo tiếng động kia.

Bỗng nhiên tiếng động ấy im bặt.

Hư Tiểu Đường nhìn thấy tám viên đá quý màu đen khổng lồ đang lơ lửng trong góc tường. Bảo thạch trong suốt như pha lê, bên trong lập lòe ánh sáng phản chiếu mọi thứ trong phòng, thấy cả cái bóng tròn vo với bộ lông mượt mà xinh đẹp của nó nữa.

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, khi Hư Tiểu Đường còn đang ngắm nghía ảnh của nó thì thì tám viên đá đột nhiên chuyển động bay qua đây, kèm theo đó là mùi máu tanh càng lúc càng nồng ập tới.

Hư Tiểu Đường mở to đôi mắt tròn xoe, sợ tới mức đứng im.

Chờ tám viên đá quý bay tới trước mặt nó mới thấy rõ đó là thứ gì.

Hóa ra đó không phải là đá qúy gì cả, mà là tám... đôi mắt.

Diên Thanh Cung được xây dựng rất rộng và cao, nhưng thứ trước mặt lại lớn đến nỗi gần như chạm đến trần nhà, lớn hơn Hư Tiểu Đường gấp trăm lần!

Trên đầu và ngực quái vật có 8 con mắt màu đen sáng bóng, bên dưới đôi mắt là một cặp kìm đen sắc nhọn.

Nhìn xuống dưới một chút, một hai ba,... tám cái chân dài.

Ngoài ra còn có một số gai nhọn mọc ra ở các khớp chân, trông còn sắc bén hơn cả vũ khí.

Trên đùi quái vật phủ đầy lông màu đen, nhưng không phải loại lông nhỏ mềm mại như Tiểu Đường mà là loại lông cứng có thể đâm thủng đầu người.

Hư Tiểu Đường ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tám con mắt kia.

Đột nhiên, miệng con quái vật mở ra.

Có hai hàng răng nanh dày dặc trong miệng con quái vật!

Trong chớp mắt, Hư Tiểu Đường như lấy lại được tinh thần, thét chói tai: “Cứu mạng aaaaaa, có con nhện to quá aaa!

Tám con mắt và tám chiếc chân thật lớn aaa!

Hư Tiểu Đường sợ tới mức xù hết lông.

Nó đạp chân trước một cái, trên lông xuất hiện vô số ánh sao lấp lánh, định sử dụng pháp thật xuyên qua hư không để chạy trốn.

Không ngờ, khi một nửa cơ thể nó đã ở trong hư không và chuẩn bị thoát hiểm ngoài thành công thì bốn cặp con quay trên bụng con nhện khổng lồ đột nhiên phun ra tám sợi bạc cực nhỏ, trong nháy mắt đã quấn lấy cơ thể Hư Tiểu Đường.

Sau đó, càng quấn càng nhiều.

“A tỷ đâu?”Một giọng nói khàn khàn truyền ra từ con quái vật.

“A tỷ đâu? Ta hỏi ngươi a tỷ ở đâu! A tỷ ở đâu?”

Hư Tiểu Đường giãy giụa, điên cuồng thét chói tai: “Cứu mạng! Ở đây có con quái vật bị điên a a a!”

Năm ngày trôi qua từ khi Phệ Huyết Ma quân lên núi Ngọc Minh giết Trang Hoài Âm.

Người trong núi Ngọc Minh đang vô cùng hoảng loạn.

Tuy rằng chưởng môn đã cấm các đệ tử nói về việc này, nhưng họ vẫn lén lút thảo luận với nhau.

Trang Hoài Âm đã chết coi như dòng chính của Trang gia đã chết hết.

Có ai mà không biết, Trang trưởng lão đã bước một chân vào cảnh giới Linh Vương, tiền đồ vô lượng, mà hắn ta lại rất thân thiết với người sáng lập Lăng Phong Môn là Bạch Lăng Phong, hai người thường xưng huynh gọi đệ.

Không bàn đến tu vi của hắn cao thế nào, chỉ cần có vị Linh Vương tôn giả này làm chỗ dựa thì ai dám mạo phạm hắn.

Nhưng ai ngờ Phệ Huyết Ma quân lại cuồng vọng đến thế, trực tiếp phá tan bình chướng phòng hộ núi Ngọc Minh, giết chết Trang Hoài Âm ở trước mặt chưởng môn.

Phệ Huyết Ma quân có được huyết mạch của thượng cổ đại yêu nên hung hãn cực điểm.

Trang trưởng lão không thể chống lại vị Ma quân này!

Các đệ tử của núi Ngọc Minh vừa sợ hãi vừa phẫn nộ.

“Phệ Huyết Ma quân đâu rồi hả?”Nam Diên hỏi.

Có đệ tử than thở đáp: “Năm ngày trước Bạch tôn giả tới tìm Trang trưởng lão, tận mắt nhìn thấy Phệ Huyết Ma quân sát hại Trang trưởng lão. Hai người lao ra núi Ngọc Minh, đi về phía đông, chắc chắn là tới đỉnh Huyền Vũ.

Ài, mặc dù Bạch tôn giả đã đạt tới cảnh giới Linh Vương, nhưng đối đầu với Phệ Huyết Ma quân thì e là lành ít dữ nhiều. . .

Sau đó đám người này nói cái gì, nhưng Nam Diên đã không còn tâm trạng để nghe.

Lúc trước Hư Tiểu Đường chỉ đỉnh Huyền Vũ đỉnh ở phía nam, nhưng hiện tại, đệ tử núi Ngọc Minh lại nói đỉnh Huyền Vũ ở phía đông.

Nam Diên xoa mi tâm, trong giây lát biến mất không thấy bóng dáng.

Khi đệ tử kia chợt nhận ra điều gì đó, quay đầu sang bên cạnh, thấy chỉ có sư huynh đồng môn, trong phạm vi mười bước đều là nam đệ tử.

Hắn vội vàng huých cánh tay người bên cạnh: “Sư huynh, vị sư muội vừa đứng bên cạnh ta đâu rồi?”

Sư huynh nói: “Không có, bên cạnh đệ không phải là ta sao?”

Đệ tử kia rùng mình một cái: “Sư huynh, nói ra chắc huynh không tin, vừa rồi có một nữ nhân nói chuyện với ta, huynh nói xem, liệu có phải là nữ Ma Tu của Ma Vực trà trộn vào đây hay không?”

“Nói xạo, đệ nghĩ núi Ngọc Minh là nơi mà những ma đầu kia muốn tới là tới, muốn đi là đi sao? Đương nhiên Phệ Huyết Ma quân là ngoại lệ.”

Nam Diên một mực tiến về hướng đông, cuối cùng cũng tìm được đỉnh Huyền Vũ.

Những tảng đá xung quanh vỡ vụn, thậm chí cả một ngọn đồi cũng bị san bằng.

Trên đỉnh núi có vết máu đã khô.

Nam Diên cúi đầu nhìn vết máu, trận chiến khốc liệt này đã trôi qua hai, ba ngày rồi.

Nam Diên đứng trên đỉnh Huyền Vũ nhìn xuống.

Mây mù mờ ảo, chẳng thấy rõ gì cả.

Nơi đây chính là nơi mà sau khi khí vận tử ngã xuống sẽ kích hoạt huyết mạch Thần thú Thượng cổ.

Mà A Thanh năm đó cũng ngã xuống Ma Uyên, kích hoạt huyết mạch của thượng cổ đại yêu.

Một người theo chính, một kẻ theo tà.

Khỏi nghĩ cũng biết, sau này A Thanh sẽ bị dùng để phụ trợ cho khí vận tử.

Nhưng bọn họ không cảm thấy buồn cười sao?

Lúc A Thanh rơi vào Ma Uyên thì chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi thôi, còn khí vận tử đã tu luyện đến cảnh giới Linh hoàng .

Sao có thể so sánh?

Nam Diên nghĩ A Thanh đã trọng thương, không lưu lại nữa, quay người muốn đi gấp.

Đúng lúc này, đột nhiên phương xa truyền đến động tĩnh.

Nam Diên ngừng lại, ngước mắt nhìn.

Ở giữa không trung, có một chiếc phi thuyền đang bay tới bên này.

Trên phi thuyền có bảy, tám nữ tử tuyệt sắc.

Các mỹ nhân nhảy xuống phi thuyền giống như bảy tám đóa hoa dịu dàng xinh đẹp rơi xuống từ trên trời.

Khi nhìn thấy Nam Diên, ánh mắt của những người này lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng ngay lập tức bị thay thế bởi một nỗi buồn chung.

Một đám mỹ nữ đứng cạnh Nam Diên, nhìn xuống vách núi.

“Chắc hẳn vị muội muội này cũng là hồng nhan tri kỷ của Lăng Phong ca ca?”

Mỹ nhân áo trắng dẫn đầu lên tiếng.

Mặt Nam Diên không có biểu cảm.

Nàng biết những người này là ai rồi.

Cô gái áo xanh xinh đẹp linh động: “Du Tang tỷ tỷ, ta không tin Lăng Phong ca ca đã chết!”

Mỹ nhân áo lam nhã nhặn lịch sự ôn nhu nói: “Ta cũng tin Phong ca không có việc gì.”

Mỹ nhân táo tím đẹp cùng cực, tính tình dám yêu dám hận: “Nghe nói Phệ Huyết Ma quân bị Phong ca đánh trọng thương, trưởng lão của môn phái ta đã liên hệ với các tiên môn khác, nhân cơ hội này xử lý luôn Ma Vực!”

Mỹ nhân áo đỏ yêu mị đến tận xương, phẫn hận nói: “Tên ma đầu này làm nhiều việc ác, đáng nhẽ nên bị chính đạo tiêu diệt từ lâu rồi mới phải!”

Mấy mỹ nhân còn lại cũng nhao nhao mở miệng.

Nam Diên nghe những người này tìm cách giết chết Phệ Huyết Ma quân, đôi mắt chậm rãi kết băng.

Đồ chó hoang khí vận tử trái ôm phải ấp, đúng là tiêu dao!

Nam Diên lạnh mặt nhìn đám mỹ nhân oanh oanh yến yến, đột nhiên chen vào nói:

“Nếu đã không nỡ rời xa tình lang như vậy, sao không nhảy xuống cùng hắn đi?”

“Hả?”

Đám tiểu mỹ nhân sửng sốt.

Nam Diên dùng ngay hành động để giải thích lời nói của mình.

Nàng nhẹ nhàng vung tay áo lên, làn gió sắc bén xuất hiện đẩy ba tiểu mỹ nhân bên cạnh còn chưa kịp nói câu nào xuống vách núi.

“A....”

Ba tiếng thét chói tai vang vọng khắp bầu trời.

Sn