Chương 59: Chân tướng, Ma quân chính là A Thanh

Lần này hắn ra ngoài vì muốn giết Trang Hoài Âm.

Mối thù giữa hai người đã kết xuống, sớm đã trở thành mối quan hệ ta chết ngươi sống, nếu không phải Trang Hoài Âm may mắn lần nào cũng có thể trốn thoát, lại tránh ở núi Ngọc Minh không chịu ra thì trăm năm trước hắn đã giết chết tên này rồi.

Nhưng hắn còn có một mục đích khác.

—— hắn muốn tạo cơ hội cho a tỷ.

Hai bàn tay Bùi Tử Thanh nắm chặt đến mức run lên.

Một tháng này, hắn và a tỷ ngày ngày ở bên nhau, dường như đã trở về khoảng thời gian ở thành Tích Tuyết, nhưng trong lòng hắn luôn bất an.

Vì sao trước khi a tỷ biết thân phận của hắn lại tới Ma Vực tìm kiếm Phệ Huyết Ma quân?

A tỷ chưa bao giờ nói tới vấn đề này, Bùi Tử Thanh cũng không dám hỏi.

Hắn không dám nghĩ sâu hơn.

Bởi vì, hắn sợ.

Sợ hãi a tỷ tới Ma Vực có mưu đồ khác.

Hắn không sợ a tỷ huỷ hoại tâm huyết hai trăm năm của hắn, hắn sợ mấy ngày nay a tỷ đối đãi với hắn chỉ là... Hư tình giả ý.

Nghĩ đến khả năng này, Bùi Tử Thanh không thể thở nổi, tim như bị dao cứa.

Hắn muốn cho a tỷ một cơ hội, cũng cho chính mình một cơ hội.

Nếu như...

Gương mặt Ma quân vặn vẹo, đôi con ngươi xinh đẹp nháy mắt trở nên đen nhánh, tròng mắt sâu không thấy đáy, lại tinh xảo đặc biệt, sáng chói mỹ lệ.

Nếu chính tay a tỷ phá vỡ ảo tưởng đẹp đẽ ấy, vậy...

Bẻ gãy cánh của a tỷ, nhốt a tỷ lại…

Phệ Huyết Ma quân cười nhẹ một tiếng, tiếng cười thật êm tai, nhưng lại khiến người ta cảm thấy tê dại.

Chỉ hy vọng a tỷ đừng phụ lòng tin của hắn.

Ma quân rời đi đã được hai ngày.

Trong Diên Thanh Cung, vị Ma hậu không cần làm gì, suốt ngày chỉ ăn ăn uống uống ngủ ngủ ngẫu nhiên mang Linh thú đi dạo.

Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của Đông Tuyết.

Nguyên nhân chân chính là không có A Thanh gắp đồ ăn, Nam Diên ăn ít hơn thôi.

Bên trong Diên Thanh Cung, hai móng vuốt của Hư Tiểu Đường cầm ma quả ở Ma Vực, loại quả này rất mọng nước, vừa giòn vừa ngọt, nhưng mọc ở một góc xó xỉnh của Ma Vực, rất khó tìm kiếm, nên rất quý giá.

Hư Tiểu Đường cắn một miếng rồi nhai rau ráu.

Đột nhiên nó cảm thấy da đầu hơi lạnh.

Hư Tiểu Đường mờ mịt ngẩng đầu, phát hiện Diên Diên đang dùng một loại ánh mắt khó hiểu nhìn nó.

“Tiểu Đường, hình như cậu chưa bao giờ đảm bảo nhân vật phản diện cuối cùng của thế giới này là Phệ Huyết Ma quân đúng không?”Nam Diên hỏi.

“Trong sổ tay của cha tôi không nhắc đến trong ngũ đại Ma quân ai là người lợi hại nhất, dù sao cuối cùng tất cả Ma quân đều bị khí vận tử tiêu diệt. Nhưng mọi người đều cho rằng Phệ Huyết Ma quân lợi hại nhất, vậy hẳn chính là hắn.”

Nam Diên nhìn chằm chằm nó hồi lâu, ánh mắt trở nên lạnh căm.

“Sao vậy Diên Diên?”

Giọng nói vừa nhẹ nhàng lại ngây thơ.

Nam Diên nhìn bộ dáng ngốc manh của nó, nói bâng quơ: “Mấy hôm nay A Thanh nói rất nhiều chuyện khi hắn còn nhỏ với tôi. Có những việc tôi cũng không nhớ được, nhưng hắn lại nhớ rất rõ ràng.”

Hư Tiểu Đường tỏ vẻ đương nhiên: “Thằng nhóc ấy thích Diên Diên, nhớ rõ những chi tiết ấy thì có gì lạ đâu?”

Thông qua mấy câu hỏi, Nam Diên xác định Hư Tiểu Đường không đáng tin cậy, bắt đầu hoài nghi những lời nói trước đây của nó có chính xác hay không.

Nàng từng hỏi Tiểu Đường, Ma Chu thượng cổ có bản lĩnh trọng sinh không, Tiểu Đường cực kỳ chắc chắn lắc đầu, nói không có.

Đúng là vật nhỏ không đáng tin cậy.

Sở dĩ chấp nhiệm là bởi vì nó chỉ cố chấp với một kiện hoặc là vài sự kiện.

Nhưng hiện tại tiểu Ma Chu này biết rõ chuyện giữa nàng và A Thanh, sao chấp niệm có thể làm được như vậy.

Đây chính là ký ức của A Thanh!

Một là A Thanh đoạt xác sống lại, hai là A Thanh chính là Phệ Huyết Ma quân.

Cái trước, bằng tu vi của A Thanh còn chưa làm được.

Cho nên, chỉ có thể là đáp án sau mà thôi.

Hơn nữa lúc trước nàng và A Thanh đã mất liên hệ, chứng minh A Thanh thật sự đã chết một lần.

Tóm lại chân tướng như sau: A Thanh mới là người có được huyết mạch đại yêu thượng cổ. Hắn bị Vân Vụ ném vào Ma Uyên, trong lúc tử vong kích phát huyết mạch thượng cổ, sau đó trọng sinh, biến thành Ma Chu thượng cổ.

A Thanh của nàng vẫn còn sống...

Lấy tu vi và kiến thức của Nam Diên, hiển nhiên đoán được khả năng này, chẳng qua bởi vì Hư Tiểu Đường phủ nhận nên từ đầu nàng mới loại trừ chân tướng.

Nghĩ vậy, Nam Diên lại lạnh lùng nhìn Hư Tiểu Đường.

Hư Tiểu Đường: ?

Nam Diên thu hồi ánh mắt.

Thôi, Tiểu Đường vốn chỉ là thú non, không đáng tin cậy là phải, sau này nàng lưu ý nhiều hơn là được.

Nhóc con ngay thẳng chính trực nhà mình lắc mình biến thành nhân vật phản diện, tâm tình của Nam Diên không khỏi phức tạp.

Nhưng hiện giờ nhớ đến quãng thời gian A Thanh ở Ma Uyên, nàng càng đau lòng hơn.

Đứa nhỏ nàng tự tay nuôi lớn bị ép buộc đến chết một lần mới có thể lột xác!

Dựa vào cái gì mà A Thanh nhà nàng phải làm đá kê chân cho khí vận tử?

Thiên Đạo khinh người quá đáng!

Nam Diên đột ngột đứng lên, một tay xách Hư Tiểu Đường, một tay xé rách hư không, rời khỏi Ma Vực.

“Diên Diên, gã Ma quân kia không cho cậu rời khỏi Ma Vực mà, cậu vẫn đi sao?”

“Đi đón A Thanh.”

“Diên Diên biết hắn ở đâu sao?”

Nam Diên dừng một chút: “Không biết.”

Hư Tiểu Đường: ...

“Chúng ta tới chỗ mà A Thanh và khí vận tử quyết chiến đi.

Hư Tiểu Đường hiểu ý.

Dựa theo cốt truyện của thế giới gốc, vào thời gian này Phệ Huyết Ma quân sẽ giết chết đàn em mạnh nhất của khí vẫn tử là Trang Hoài Âm.

Khí vận tử giận dữ, không che giấu thực lực nữa, đại chiến ba ngày ba đêm với Phệ Huyết Ma quân.

Cuối cùng khí vận tử rơi xuống vách núi sâu, Phệ Huyết Ma quân cũng bị trọng thương.

Rồi sau đó trong họa có phúc, khí vận tử kích hoạt huyết mạch thần thú thượng cổ.

Bàn tay vàng mạnh nhất mở ra, khí vận tử đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, trở thành người đứng đầu chính đạo.

Một năm sau, khí vận tử thống lĩnh đại quân chính đạo chiến đấu với Ma Vực, diệt ngũ đại Ma quân và chúng Ma Tu, mấy ngàn năm sau Ma Vực không thể gây nên sóng gió.

Hư Tiểu Đường phỏng đoán Diên Diên vì tỏ lòng trung thành để ngày sau tiện giết người, cho nên mới tiếp ứng cho Phệ Huyết Ma quân.

Nó rất vui vì Diên Diên có thể suy nghĩ như vậy, vội vàng nói ra địa chỉ của vực sâu kia.

Sau đó một người một thú chạy tới ngồi canh.

Ai ngờ ngồi suốt ba ngày vẫn chưa thấy người nào tới.

Nam Diên cảm thấy có ái gì không ổn lắm.

“Tiểu Đường, cậu chắc chắn A Thanh và khí vận tử quyết đấu ở chỗ này chứ?”

“Đúng mà Diên Diên, nơi này là đỉnh Huyền Vũ, các đại năng đều quyết đấu ở chỗ naỳ, bởi vì ở đây trống trải, sẽ không ảnh hưởng tới người vô tội.”

Tuy rằng vẻ mặt Hư Tiểu Đường rất tự tin, nhưng Nam Diên vốn đã biết nó không đáng tin cậy, vì thế quyết định đi đường khác.

Nàng chợt nhớ tới cái gì, Nam Diên nói: “Cậu về Ma Vực nhìn xem A Thanh đã về chưa?”

“Diên Diên, một mình tôi trỏ về?”

“Cậu là một con thú đã trưởng thành, nên bắt đầu tự lập thôi.”

Hư Tiểu Đường nghe được hai chữ thành thục, lập tức mỹ mãn nhận nhiệm vụ:

“Diên Diên yên tâm, tôi sẽ đi nhanh về nhanh.”

Chờ Hư Tiểu Đường vừa đi, Nam Diên lập tức xé rách hư không đi tới núi Ngọc Minh thuộc tiên môn Linh Tu.

Bởi vì sinh ra đã có sẵn năng lực xuyên qua thời không, Hư Tiểu Đường nhẹ nhàng trở về Diên Thanh Cung ở Ma Vực.

Nhìn chung quanh một vòng, vẫn chưa thấy bóng dáng Phệ Huyết Ma quân đâu.

Hư Tiểu Đường đang định báo tình hình với Diên Diên thì vừa lúc nghe được có tiếng động.

Ma cung rất lớn, thanh âm kia phát ra từ trong điện.

Hư Tiểu Đường khó hiểu, vừa rồi nó nhìn khắp cái nội điện cũng không thấy ai mà.

Tiếng cộp cộp cộp lại vang lên.

Giống như tiếng bước chân.

Nhưng....

Tại sao lại nghe giống như ... có rất nhiều cái chân đang di chuyển?

Sn