Chương 26: Sợ quá mới khóc? Cậu đi dỗ.

"Tiểu Đường, hình như A Thanh bị cậu dạo sợ quá mới khóc?" Nam Diên nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ rực của cậu nhóc nói.

Thanh âm non nớt của Hư Tiểu Đường mang theo một tia nghi hoặc: "Diên Diên, tôi đáng sợ như thế sao?"

Nam Diên: "Hắn chỉ là người bình thường."

Người bình thường mới chỉ gặp qua linh thú cấp thấp, trong mắt bọn họ, linh thú cấp thấp là một phần thức ăn, hiện tại lại phát hiện thức ăn của mình biết nói chuyện, đây đương nhiên là một chuyện kinh dị đối với bọn họ.

"Đi, dỗ dành hắn." Nam Diên vỗ vào mông bự của Hư Tiểu Đường, sau đó ném tiểu gia hỏa này đi.

Hư Tiểu Đường rơi vào trên bờ vai của Bùi Tử Thanh, dùng móng vuốt nhỏ vỗ vỗ bướu thịt trên mặt hắn, biểu cảm siêu đáng yêu, giọng nói cũng mềm nhũn: "Này này, nhóc con, dung mạo cậu kỳ quái như thế mà tôi còn không sợ, cậu có thể không sợ tôi được không?"

Bùi Tử Thanh ép nước mắt vào trong lòng, sau đó ôm Hư Tiểu Đường vào trong ngực, gãi gãi lông của nó.

Hư Tiểu Đường lập tức vui vẻ nói: "Diên Diên, hắn không sợ tôi!"

Nam Diên ừ một tiếng.

Bùi Tử Thanh vụng trộm nhìn nữ nhân một chút, trong lòng nghi hoặc.

Hắn nhớ rõ tên của nữ nhân là Bùi Nguyệt Oanh, vì sao linh thú này lại gọi nàng là Diên Diên?

Chẳng qua, cái tên Diên Diên này thật là dễ nghe, hắn cũng muốn gọi như vậy.

Chờ sau khi cái giường bị ngoại nhân kia nằm qua hoàn toàn bị đốt cháy, Nam Diên gọi người đổi một chiếc mới.

Thành chủ đại nhân ngồi trên ghế dựa mềm, mặt không đổi sắc nhìn đám tỳ nữ, bà tử và mấy gã sai vặt quỳ đầy dưới đất kia, rõ ràng tư thái thanh thản, nhưng trên người nàng lại vô tình phóng ra một cỗ uy áp cường đại khiến trong lòng mọi người run sợ.

Có thể tiến vào gian phòng của nàng như vào chỗ không người, những người này đều là người chết hay sao?

"Ta nhớ đã từng nói qua, sau này không cho phép hắn bước vào nơi đây một bước." Nam Diên âm thanh lạnh lùng nói.

Bọn hạ nhân run rẩy quỳ xuống, bị dọa đến mức không dám nói lời nào.

Các nàng đương nhiên vẫn nhớ, nhưng bọn họ cũng không coi là thật, chỉ cho là thành chủ và Tiết công tử đang nháo một chút.

Bọn họ còn trông cậy sau khi chuyện thành chủ thành công sẽ được thưởng lớn, sao có thể ngờ thành chủ lại trực tiếp ném người ta ra ngoài!

Rõ ràng trước kia ngày ngày dỗ dành Tiết công tử, cũng chỉ vì muốn dỗ người ta lên giường... Nếu không phải như thế, cho các nàng một trăm cái gan cũng không dám thả người đi vào.

"Dânh bọn họ xuống, mỗi người đánh tám mươi đại bản." Nam Diên lên tiếng.

Hình phạt này cũng không quá mức, Nam Diên thấy mình tu tâm dưỡng tính nhiều năm đã trở nên nhân từ hơn rất nhiều.

Người có thể bước vào phủ thành chủ hầu hạ đều không phải là người bình thường, thí dụ như gia đinh nhất đẳng và đại nha hoàn nhất đẳng kia không là linh tu thì cũng là võ tu.

Đương nhiên, tu vi của bọn họ đều không cao, so ra vẫn kém hộ vệ trong phủ thành chủ.

Mà trong toàn bộ phủ thành chủ, người có tu vi cao nhất là Ngô lão quản gia.

Cấp bậc linh tu phân chia từ thấp đến cao là Linh Đồ, Linh Sư, Linh Tướng, Linh Vương và Linh Hoàng, mỗi một giai đoạn lại chia ra hạ cấp, trung cấp và cao cấp.

Ngô quản gia không chỉ là linh tu mà còn là Linh Tướng trung cấp.

Người có thể tu luyện đến Linh Sư vốn đã ít, tu vi từ cấp bậc Linh Sư trở lên đã được tính là cao thủ hiếm có.

Nam Diên vừa nghĩ đến vị quản gia này thì ông ta liền tới.

Từ lần trước sau khi bị làm mất mặt, vài ngày sau đó lão quản gia này cũng không tiếp cận nàng nữa.

"Nghe hạ nhân nói, thành chủ lại tại tức giận rồi?" Lão quản gia một mặt từ ái nói.

Nam Diên hững hờ hỏi: "Ngô bá cảm thấy, hạ nhân không nghe lời thì không đáng bị trừng phạt?"

Lão quản gia thở dài: "Không phải trước kia người quá hồ nháo, khiến bọn họ hiểu sai ý sao."

Dù lão quản gia bày ra một bộ mặt trưởng bối hòa ái, nhưng Bùi Tử Thanh liếc cáo cũng nhìn ra ông ta rất giảo hoạt.

Bây giờ ông ta bảo vệ bọn hạ nhân kia, sau này bọn họ nhất định đối sẽ mang ơn, đến lúc đó mọi người đều cảm thấy, thành chủ còn không bằng cả một lão quản gia.

Hi vọng nữ nhân không nên đáp ứng.

Nhưng mà, Bùi Tử Thanh vừa phân tích xong lợi và hại, chỉ nghe thấy nữ nhân nới lỏng miệng: "Vậy được rồi."

Bùi Tử Thanh gấp, nữ nhân này sao ngốc như vậy.

Lão già này rõ ràng không phải người tốt!

Trước đó hắn không đến đây, có phải nàng thường xuyên bị bắt nạt hay không?

Tiểu quái thai cực kỳ đau lòng.

Khát vọng muốn mạnh lên của hắn lại càng thêm mãnh liệt.

Hắn muốn bảo vệ nữ nhân, sau này không ai có thể bắt nạt nàng!