Bùi Tử Thanh ôm linh thú đang cười nắc nẻ trên đỉnh đầu xuống, trước tiên trừng mắt to mắt nhỏ nhìn nó một hồi, sau đó học lấy động tác của nữ nhân, nhẹ nhàng vuốt lông giúp nó, dường như muốn nói: Làm tốt lắm.
Hư Tiểu Đường kít một tiếng, thoải mái híp mắt lại.
"Kít?" Cầu lông nhỏ trong ngực đột nhiên nhìn về phía trong phòng, móng vuốt nhỏ chỉ vào bên trong, thần sắc khẩn trương.
Bùi Tử Thanh cũng khẩn trương đi theo, trực tiếp ôm linh thú vọt vào.
Sau đó, vừa đi vào hắn đã sững sờ ngay tại chỗ.
Sắc mặt nữ nhân vẫn không thay đổi đứng bên giường, trơ mắt nhìn ngọn đèn dầu bị đổ đốt cháy màn lụa, thế lửa càng lúc càng lớn, nhanh chóng nuốt chửng toàn bộ cả cái giường.
Hư Tiểu Đường từ trong ngực Bùi Tử Thanh nhảy vào trong ngực Nam Diên, dùng thân thể đầy lông mịn màng cọ cọ vào nàng.
Nam Diên vuốt lông nó một lúc, cỗ tàn bạo trong lòng mới dịu đi, gióng nói vẫn như cũ có chút căng cứng: "Vừa nãy suýt chút nữa đã nuốt sống hắn."
Chỉ có chút tư sắc như thế này lại dám đến dụ dỗ nàng, đã dùng huân hương thì thôi lại còn dám làm bẩn giường của nàng.
Hư Tiểu Đường vội vàng dùng thân thể đầy lông cọ vào tay của nàng: "Diên Diên, đừng giận nữa mà, vừa nãy tôi mới giải hận cho cậu, tôi khiến hắn ta phải trần truồng chạy về nhà, hì hì."
Nam Diên thản nhiên nói: "Cho dù tôi tức giận, cũng sẽ không giết hắn."
Nàng đã dùng thân phận và tài nguyên của Bùi Nguyệt Oanh, như vậy thứ mà Bùi Nguyệt Oanh thích, cho dù nàng có chán ghét vẫn sẽ giữ lại.
Không có cách nào, ai bảo tam quan nàng chính trực.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Nam Diên không xử lý những tên nam sủng kia.
Nàng chẳng những không có xử lý những tên nam sủng vướng víu kia, mà còn cũng cấp đồ ăn tốt nhất cho bọn họ, ban cho bọn họ mỹ tỳ.
Bịch một tiếng, một tiếng động vang dội đã quấy rầy Nam Diên.
Một người một thú lúc này mới nhớ tới chuyện gì đó, quay đầu lại.
Trong lúc Bùi Tử Thanh bối rối rút lui, không cẩn thận đụng phải cái bàn sau lưng.
Gương mặt hắn khiếp sợ nhìn linh thú trong ngực nữ nhân, dường như hắn đã chịu một trận kích thích to lớn.
Linh thú này lại biết nói tiếng người!
Sau khi hết khiếp sợ hắn lại càng hoảng hơn.
Nếu nữ nhân và linh thú vẫn luôn giấu diếm hắn, vậy đã cho thấy đây là bí mật không thể để cho người ngoài biết.
Dù nữ nhân có đối xử với hắn rất tốt, nhưng nàng cũng có chút bí mật không thể chia sẻ với hắn, chẳng hạn như chuyện này.
Nếu có thể nói, nàng cũng đã nói từ lâu, những ngày này cũng đâu phải giấu giếm.
Nàng có giết hắn diệt khẩu hay không?
Thời khắc này Bùi Tử Thanh khẩn trương đến ngạt thở, trong đầu của hắn hiện lên rất nhiều hình ảnh mình và nữ nhân này chung sống, càng về sau hắn chỉ còn biết cười khổ một tiếng.
Có thể có được nhiều sự ấm áp như vậy, cho dù có chết trên tay nữ nhân, hình như cũng không tệ lắm?
Gương mặt Hư Tiểu Đường vô tội nhìn Nam Diên: "Diên Diên làm sao bây giờ? Lúc nãy tôi quá lo lắng cho cậu nên đã quên mất đằng sau vẫn còn có người."
Nam Diên: ...
Nàng cũng quên.
Cảm giác tồn tại của tên nhóc này quá thấp.
Nam Diên đi tới trước mặt nhóc con.
Toàn thân Bùi Tử Thanh căng cứng, tay cũng theo bản năng siết chặt vào bàn.
Nàng muốn giết hắn diệt khẩu sao?
Nữ nhân giơ tay lên...
Bùi Tử Thanh bị dọa lập tức nhắm chặt hai mắt, lông mi run loạn lên.
Nhưng một khắc sau, bàn tay kia lại rơi trên đầu hắn, vỗ nhẹ hai cái.
"A Thanh đừng sợ, Tiểu Đường chỉ biết nói tiếng người, cũng không ăn người."
Kẻ ăn thịt người chính là ta, ha ha.
Bùi Tử Thanh chậm rãi mở mắt, toàn thân bỗng nhiên thả lỏng.
Nếu như hắn đoán không sai, nữ nhân đang lo lắng hắn sẽ sợ hãi linh thú này?
Nàng không chỉ không có ý định diệt khẩu mà nàng còn tự tay an ủi mình?
Trong nháy mắt, trái tim nhỏ hít thở không thông không chỉ nảy lên một lần nữa, mà còn càng nhảy càng nhanh.
Nữ nhân này, sao lại tốt như vậy chứ?