Sau khi Tiết Tùng Uẩn mỉa mai vài câu liền phất tay áo rời đi.
Tùy tùng thân cận mà hắn mang từ nhà đến nhìn Bùi Tử Thanh một chút, biểu cảm kia nhìn giống như thương hại lại giống như đang cười trên nỗi đau của người khác: "Biết vừa nãy ngươi va vào ai không? Đó là đại công tử Tiết phủ chúng ta, ngay cả thành chủ đại nhân cũng phản nể mặt ngài ấy ba phần!
Đắc tội hắn, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể có quả ngon mà ăn sao?
Nếu ta là ngươi đã nhân lúc này mau trốn đi, công tử chúng ta chỉ cần hơi phục tùng một chút, thành chủ chỉ ước gì có thể mang tất cả mọi thứ ngài ấy muốn đến trước mặt ngài ấy, đừng nói công tử nhà ta chỉ muốn cái mạng nhỏ của ngươi."
Người hầu nói xong, nhanh chóng đuổi theo.
Bùi Tử Thanh ngồi dưới đất, hai mắt vô hồn.
Hắn chỉ mặc một lớp áo lót mỏng manh, lúc nãy cũng không cảm giác được cái lạnh bên ngoài, dù sao hắn chịu lạnh cũng đã quen, da dày thịt béo.
Nhưng bây giờ, hắn lại lạnh đến tận xương tủy, cả người không khống chế được run rẩy.
Nực cười, thật là nực cười.
Hắn đã từng suy nghĩ đủ các loại nguyên do, nhưng không bao giờ có thể nghĩ đến cái này.
Thì ra hắn chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà nữ nhân kia dùng để kích thích nam sủng của mình mà thôi.
Hắn ngay cả sủng vật cũng không bằng!
Bùi Tử Thanh chậm rãi từ dưới đất bò dậy, đáy mắt vẻ lo lắng một mảnh.
Vậy nên, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?
Nữ nhân kia sẽ giao hắn cho Tiết công tử mà nàng sủng ái, mặc cho hắn bị xử lý sao?
Hay là ngay trước mặt vị Tiết công tử này, tự mình giúp đệ đệ hắn ta báo thù?
Lý trí nói cho Bùi Tử Thanh biết hắn nên lập tức bỏ trốn, thế nhưng trong đầu hắn lại lóe lên rất nhiều cảnh tượng.
Ánh mắt nữ nhân nhìn hắn lạnh lùng, nhưng cũng không có chán ghét.
Nàng giúp hắn thoa thuốc, gắp thức ăn cho hắn, còn tự mình đặt cho hắn một cái tên...
Biểu cảm của Bùi Tử Thanh biến đổi không ngừng.
Cuối cùng, hắn vẫn đi đến Mai viên kia.
Trong vườn đông mai nở nở đỏ chói, mùi thơm ngào ngạt tràn vào mũi, Bùi Tử Thanh không tiến vào sâu mà chỉ trốn đằng sau một cây đại thụ, bốc một nắm tuyết trên mặt đất bôi lên người.
Da thịt của hắn bị đông cứng đến tím xanh, bờ môi cũng có chút trắng bệch, nhưng hắn lại giống như một con rối, động tác lấy tuyết bôi lên người mình càng ngày càng hung ác.
Sau khi lớp chất bẩn dày trên người hắn được lau đi, Bùi Tử Thanh mới phát hiện ra điểm lạ.
Sao vết thương trên người hắn lại biến mất rồi?
Những vết thương mới không thấy, mấy vết thương cũ cũng đã biến mất.
Không chỉ thế, da thịt trở nên vừa trắng vừa mềm, sờ trơn bóng.
Biểu cảm Bùi Tử Thanh mờ mịt, một lát sau mới đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, vẻ lo lắng ở đáy mắt tan biến, hiện lên vài tia tinh quang.
Nếu như đôi chủ tớ lúc nãy nói đùng, nữ nhân kia sao lại cho hắn dùng loại đan dược kì diệu này?
Nàng chắc chắn thật lòng thương hắn.
Bùi Tử Thanh dụi mắt, ép nước mắt chuẩn bị chảy ra quay trở về.
Không có tiền đồ, vậy mà hắn lại khóc.
Thế nhưng hắn thật sự rất vui vẻ, hắn còn tưởng rằng mình lại bị từ bỏ.
Tiểu quái thai vội vàng lau sạch sẽ cơ thể mình, trong lòng còn ngâm nga một khúc ca.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hắn nhảy lên hái một đóa hoa mai, nghiền nát bôi lên trên làn da tím tái do bị lạnh cóng, dùng mùi thơm của đóa hoa mai này để che đậy mùi thối còn sót lại trên cơ thể.
Sau khi thu thập thỏa đáng, hắn mới nhẹ nhàng bước trở về.
Tiểu hài nhi vừa đi không lâu, bên trên tầng hai của một cái lầu khác trong Mai viên xuất hiện một nam tử áo xanh đứng dựa người vào cửa sổ đang âm thầm dõi theo phương hướng mà hắn rời đi.
Nam nhân này ngày thường phong lưu tuấn mỹ, lúc này hình như vừa mới tỉnh ngủ, quần áo không chỉnh tề, để lộ một mảng da thịt rắn chắc trắng nõn trước ngực.
Một bàn tay trắng như ngọc từ sau lưng nam nhân quấn lên, khẽ vuốt ngực và bụng của hắn, giọng nói ngọt ngào theo đó vang lên: "Quân thượng, lúc nào ngài mới trở về? Một đám tỷ muội ở hậu cung cũng không có phúc khí lớn như ta đâu."
_Sn_