Đây là lần đầu tiên tiểu quái thai ngủ ngon nhất trong suốt mười ba năm.
Thẳng đến khi trời sáng, hắn bị một mùi hôi thối bốc ra từ trên người mình đánh thức.
Nhìn lên tấm màn lụa màu xanh trên đỉnh đầu, vẻ mặt Bùi Tử Thanh hơi mờ mịt một chút, sau đó lập tức thanh tỉnh.
Không phải là ảo giác, đúng là một mùi hôi thối.
Hơn nữa mùi đó lại phát ra từ trên người hắn!
Hắn đã từng ngủ ở chuồng heo, ăn qua thức ăn cho heo, làm gì có mùi thối nào mà hắn chưa từng ngửi qua.
Nhưng lúc này, trên người hắn tản ra một mùi còn hôi gấp mấy lần những mùi mà hắn từng ngửi qua.
Cởi áo lót ra xem, trên da của hắn tích tụ một lớp chất bẩn sền sệt dày!
Bùi Tử Thanh suýt nữa thì bị mùi này hun ngất đi.
Rõ ràng hôm qua hắn mới tắm rửa sạch sẽ, sao có thể như vậy?
Nếu hắn đi gặp nữ nhân kia bằng bộ dạng này, chắc chắn sẽ bị ghét bỏ, bởi vì hắn phát hiện ra nữ nhân kia có bệnh thích sạch sẽ rất nghiêm trọng.
Cho dù con thú ngốc yêu thích của nàng cũng phải tắm rửa sạch sẽ sau đó mới có thể nằm trong ngực nàng.
Bùi Tử Thanh luống cuống.
Hắn vội vàng đẩy cửa sổ ra hé mắt nhìn sắc trời bên ngoài.
May mắn hay bây giờ vẫn còn sớm, hắn vẫn còn có thể tắm rửa sạch sẽ.
Sợ quần áo bị ám mùi hôi thối, ngay cả áo bông bên ngoài Bùi Tử Thanh cũng không dám mặc, cứ như vậy vội vàng chạy ra cửa.
Con đường trong phủ thành chủ sạch sẽ, cũng không có tuyết đọng, bọn hạ nhân sẽ không để cho trong phủ có tuyết đọng, nhưng Bùi Tử Thanh nhớ rõ lúc mình vào phủ có đi ngang qua một khu vườn.
Trong lúc vô tình, hắn nhìn thấy kia trong vườn kia hoa mai nở rộ, cùng không có người dọn sạch tuyết đọng.
Bùi Tử Thanh định đuổi trước khi nữ nhân đó tỉnh lại sẽ dùng tuyết để gột sạch hết vết bẩn trên người mình.
Hắn sợ đối phương ghét bỏ mình.
Nhân lúc trên đường không có người nào, Bùi Tử Thanh cúi đầu chạy thật nhanh.
Kết quả lúc chạy qua ngã ré, hắn không cẩn thận đụng phải người khác.
Sau khi đối phương bị đâm thì lảo đảo một bước, Bùi Tử Thanh cũng lui về sau hai bước.
Người đến mặc một bộ bào hoa màu đỏ, đầu buộc ngọc quan, khuôn mặt anh tuấn bức người, bộc lộ ra vẻ kiêu căng khó thuần .
Lúc này trên mặt hắn có vẻ giận, nhấc chân đá một cước: "Tên chó mà nào không có mắt."
Bùi Tử Thanh bị đạp bay trên mặt đất.
Nhìn bên trên áo lót màu trắng hiện ra một vết chân bẩn thỉu, đáy mắt của hắn xẹt qua một tia âm tàn.
"Công tử! Lúc này đại nhân vẫn còn chưa ngủ dậy, ngài thật sự muốn đến gọi cửa sao?" Một cái gã sai vặt đuổi theo phía sau.
Người mà Bùi Tử Thanh đụng vào chính là Tiết công tử được thành chủ sủng ái nhất, Tiết Tùng Uẩn.
Không may, hai ngày trước người mà hắn đắc tội trên đường cái chính là đệ đệ của vị Tiết công tử này.
Mấy ngày nay Tiết Tùng Uẩn ở nhà, chính mắt thấy mọi chuyện sau đó.
Gia đinh trong phủ hắn bị người ta chọc mù hai mắt, còn chưa kịp cứu chữa đã đau đớn qua đời.
Vốn dĩ hắn muốn tìm thành chủ làm chủ, truy nã tên tội phạm giết người kia, không ngờ này thứ hai tai mắt của hắn truyền đến tin tức nói thành chủ mang tên tiểu ăn mày giết người kia về phủ.
Nhìn tư thế kia, thật sự muốn giữ hắn làm người hầu thân cận trong phủ!
Sau khi Tiết Tùng Uẩn biết chuyện, tức giận đi suốt đêm trở về muốn tìm thành chủ tranh luận.
Cho dù nữ nhân kia đang ngủ cùng nam nhân khác, hắn cũng có can đảm mà xông vào.
Ánh mắt Tiết Tùng Uẩn rơi vào gương mặt của Bùi Tử Thanh, vẻ mặt bỗng nhiên biến đổi.
Vừa nãy hắn không để ý, dù sao Bùi Tử Thanh sau khi thu thập sạch sẽ cũng trông khác hoàn toàn tên ăn mày kia, nhưng bây giờ, bị gương mặt mọc đầy bướu thịt này đập vào trong mắt, lập tức hắn liền nghĩ tới tên tội phạm giết người mà đệ đệ miêu tả.
"Là ngươi?"
"Nghe nói đại nhân đón ngươi trở về phủ, lúc đầu ta còn không tin, không nghĩ tới đúng thà mà là thật.
Ngươi đụng vào đệ đệ ta, lại sát hại gia đinh trong phủ ta, thế mà nàng lại vẫn cho ngươi nhập phủ, cung cấp đồ ăn ngon, a, thành chủ đây là cố ý muốn đối nghịch với ta mà."
Nói xong lời cuối cùng, hắn nghiến răng nghiến lợi.
Tùy tùng đi theo sau lưng nhỏ giọng nhắc nhở: "Công tử, đừng quên những lời lão gia và phu nhân đã nói trước khi đi, ngài không được trả treo với thành chủ, Tiết gia chúng ta còn phải dựa vào thành chủ, nếu ngài không cẩn thận chọc thành chủ giận…"
Tiết Tùng Uẩn không kiên nhẫn ngắt lời hắn: "Trong lòng ta tự có giới hạn, nàng lần này làm ra một màn này chỉ khiến ta cảm thấy buồn nôn, nghĩ muốn ép ta cúi đầu sao?"
Tiết Tùng Uẩn chán ghét liếc nhìn Bùi Tử Thanh một chút: "Chẳng qua ngươi chỉ là kẻ thấp kém mà thành chủ dùng để ép ta thỏa hiệp thôi, ngươi coi mình là thứ gì chứ?"
Bùi Tử Thanh ngơ ngác ngồi tại yên tại chỗ, trong đầu ong ong.
_Sn_