“Bác sĩ nhỏ này đúng là rất thành thật a.” Đôi mắt của hồ ly nhỏ tràn đầy mị lực, tay theo thói quen sờ đuôi của mình.
Sau khi sờ không lâu, mới bực mình lầm bẩm nói: “Lần sau, đem theo đuôi.”
“Đừng, sau khi kiến quốc, động vật nhỏ không thể thành tinh.” 9488 sợ vị đại lão này sẽ thật sự mang theo đuôi, sợ tới mức giọng nói run lên.
Buổi tối ném đại cái đuôi hồ ly to như vậy ra ngoài cửa, có thể hù chết bao nhiêu người?
Tam quan sợ là đã hỏng hết rồi đi?
“Ai nói? Ta có thể.” Nguyễn Nhuyễn không thèm để ý, nhẹ lẩm bẩm một tiếng, rất nhanh liền chuyển đề tài: “Vốn trong cốt truyện, bác sĩ Lục Thừa chỉ là một vai nước tương?”
“Đúng vậy.” Trong tay 9488 có cốt truyện gốc hoàn chỉnh, hơn nữa sớm đã đưa cho Nguyễn Nhuyễn.
Đối với sự nghi ngờ của Nguyễn Nhuyễn, nó thật sự không rõ.
Có lẽ bác sĩ Lục có nhan sắc tốt kia, khả năng còn còn có hàng to xài tốt.
Nhưng mà, thân phận đã định.
Anh chỉ ở trong cốt truyện, vột vang đi qua trong một trang giấy.
Mà Nguyễn Nhuyễn rũ mắt như đang suy nghĩ điều gì đó.
Lục Thừa nói chủ động tới cửa, đương nhiên không phải lời nói suông.
Một giờ sau, trợ lý nhỏ vẫn luôn chăm sóc cho Nguyễn Nhuyễn chạy như bay lên phòng gõ cửa phòng cô.
“Đại tiểu thư, có khách của cô đến, là bác sĩ Lục.” Bởi vì trợ lý này ở bệnh viện chăm sóc Nguyễn Nhuyễn mấy ngày, vẫn nhận ra Lục Thừa.
“Ừm.” Nguyễn Nhuyễn đáp nhẹ một tiếng, nhìn váy ngủ thoải mái của mình ở nhà, đơn giản sửa sang lại một chút, liền xuống lầu.
Lục Thừa ngồi ghế sô pha ở phòng khách, người hầu đã chuẩn bị đủ trái cây và trà bánh trên bàn trước mặt.
Cha mẹ cô cũng không ở nhà, có thể là đã quay về công ty xử lý công việc, đương nhiên cũng có khả năng là đi giải quyết chuyện từ hôn của cô.
Tóm lại là không ở nhà.
“Đáng tiếc, không phải là đêm nguyệt hắc phong cao[1].” Đối mặt với hoàn cảnh lúc này, Nguyễn Nhuyễn có chút đáng tiếc thở dài một tiếng.
[1] Nguyệt hắc phong cao: Vốn là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hỏa.” Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối). Nguồn: 1tachtrachanh.
9488 không muốn nói chuyện, nó chỉ là một thực tập sinh, nó còn có thể làm sao bây giờ.
“Bác sĩ Lục.” Nguyễn Nhuyễn còn chưa xuống lầu, đứng ở trên cầu thang dịu dàng gọi một tiếng.
Giọng nói mềm mại lại dịu dàng, chậm rãi vang lên bên tai.
Lục Thừa vốn còn đang suy nghĩ chuyện khác, vừa nghe thấy âm thanh này, theo bản năng đứng dậy.
Quay đầu, đối diện là cô gái đáng yêu mặc váy ngủ mà xanh nước ở nhà.
Nguyên chủ lớn lên cũng không kém, thậm chí còn hơn nữ chính như canh suông Trần Tiểu Ngải, diễm lệ hơn vài phần.
Chỉ là cô vẫn luôn thanh cao lạnh lùng không gợn sóng, làm cho người khác cảm thấy xa cách không dám tới gần, thiếu hơi thở bình dị gần gũi.
Lúc này cô đang mặc một chiếc váy ngủ ở nhà màu xanh nước biển từ trên lầu đi xuống, váy không dài, chỉ đến hai phần ba đầu gối, lộ ra cặp đùi đẹp trước mặt người khác.
Tóc xõa một bên, làn da trắng như tuyết, dung mạo kiều diễm, khí chất ưu nhã lại lộ ra một chút phong tình.
Hồ ly cùng thiếu nữ xinh đẹp hòa trộn hoàn hảo trên người cô, vừa có vẻ xinh đẹp phong tình vừa có vẻ thoải mái thanh thuần.
Rõ ràng là hai loại khí chất phức tạp, nhưng ở trên người cô lại chẳng thấy có gì không hợp.
Chỉ liếc mắt một cái, Lục Thừa cảm thấy mạch máu trong người mình đều bị thiêu đốt.
Đầu lưỡi gắt gao đỡ hàm trên, bắt đầu áp chế những cảm giác đó xuống, liền không ngừng tê dại.
“Vết thương của Nguyễn tiểu thư, có tốt không?” Lục Thừa mở miệng, giọng ôn nhã lại khắc chế, khuôn mặt tự nhiên, biểu tình nghiêm túc.
Nếu không phải dục vọng thiêu đốt trong đáy mắt, thật đúng là một quý công tử ưu nhã cấm dục.
Chỉ là ánh mắt anh đặt trên xương quai xanh của cô, như muốn thiêu cháy chỗ đó vậy.
Cái ánh mắt nóng rực nay, ánh mắt chiếm hữu, nhìn chằm vào xương quai xanh của cô, làm thân thể cô theo bản năng cứng lại, cảm giác cái đuôi hận không thể dựng lên.
Thật là nguy hiểm.
“Không tốt lắm đâu.” Nguyễn Nhuyễn một tay nắm tay vịn cầu thang, cũng không vội xuống dưới, chỉ nhẹ nhàng hạ cằm, thở dài.