Hồ ly nhỏ đã tu luyện hàng trăm triệu năm, mấy cái trò chơi chữ vặt ấy, liền làm cho hai vị nhà họ Nguyễn không thể tìm ra lỗi.
Hơn nữ Hồ tộc vốn tinh thông mị thuật, cô chỉ là quét quét đuôi mắt, liền khiến trong lòng hai vị lão nhân sinh ra bất mãn với Hạ Hoành Đình, thậm chí cũng sinh ra sự khó chịu với gia đình nhà họ Hạ.
Nhưng mà rốt cuộc cũng là người trưởng thành, sẽ không tức giận tới múc tìm đến cửa nhà bọn họ.
Nhưng mà việc từ hôn, cũng đã được hai người nhắc tới trước.
Lúc trước hai nhà đính hôn, cũng vì hai người bà quen biết nhau từ trước, hơn nữa môn đăng hộ đối, hai nhà lại luôn đi lại gần.
Hiện giờ nghe con gái bảo bối vừa nói, Hạ Hoành Đình còn chưa kết hôn, đã cùng với trợ lý mập mờ, lại còn mang cô ta đến bệnh viện la lối, khóc lóc.
Cha mẹ Nguyễn gia cảm thấy tam quan của mình bị đánh một cái thật mạnh.
Tuy rằng nói trong mấy nhà giàu, cũng không có mấy người đàn ông sạch sẽ.
Nhưng là người làm cha mẹ, luôn hy vọng con gái mình có thể gặp được người đàn ông duy nhất không phải đàn ông cặn bã kia.
Bây giờ lòng của Hạ Hoành Đình không đặt trên người Nguyễn Nhuyễn, Nguyễn Nhuyễn lại không có tình cảm với cậu ta, như vậy hôn ước giữa hai nhà cũng không nhất thiết phải duy trì.
Thu phục xong cha mẹ Nguyễn Nhuyễn, Nguyễn Nhuyễn liền trở về phòng, đi trêu chọc bác sĩ Lục đáng yêu kia.
Nguyễn Nhuyên: [ A, cánh tay dính nước, phải làm sao bây giờ? ]
Chủ động mở Wechat, hơn nữa vẫn dùng giọng nói.
Vốn giọng của Nguyễn Nhuyễn, mang theo vài phần thanh cao lạnh lùng, nhưng mà cũng thập phần dễ nghe, sau khi bị hồ ly nhỏ thêm âm sắc vào, giọng nói này lại càng dễ nghe, lại càng có thêm vài phần câu dẫn dịu dàng cùng tinh xảo.
Một câu gửi qua, Lục Thừa vốn đang lật xem bệnh án của bệnh nhân, sau khi nghe xong, thiếu chút nữa quăng điện thoại đi.
“Bác sĩ Lục, anh làm sao vậy?” Một bác sĩ khác đang giúp bác sĩ Lục, thấy Lục Thừa vừa nghe xong tin nhắn trên Wechat, liền suýt nữa quăng điện thoại đi, khó hiểu vội hỏi một câu.
“Trượt tay.” Bác sĩ Lục trả lời một câu, cũng không giải thích gì thêm, nhìn nụ cười ôn hòa, cũng che giấu sự xa cách.
Bác sĩ kia cũng không để bụng, vốn dĩ chỉ là một câu quan tâm khách sáo mà thôi.
Chỉ là bác sĩ Lục này rất lợi hại a.
Tuy rằng chỉ là bác sĩ khoa nội, nhưng mà anh ta cũng có rất nhiều hiểu biết về khoa ngoại.
Bác sĩ kia chính là bác sĩ thuộc khoa ngoại, lúc này gặp mấy vấn đề phiền toái, liền tới hỏi ý kiến của Lục Thừa.
Việc này, Lục Thừa nói không nhiều lắm, nhưng mà tinh túy trong từng chữ, sau khi bác sĩ kia nghe xong, liền liên tục tỏ vẻ cảm ơn, sau đó mới rời khỏi văn phòng.
Chỉ còn lại một người trong văn phòng, bác sĩ Lục mới nhặt lại di động bị mình vứt ra, ấn nút nghe.
Giọng nói mềm mại của thiếu nữ, lại một lần nữa truyền đến.
Dính nước, phải làm sao bây giờ?
Âm cuối giống như một cái móc nhỏ, đánh vào trong lòng anh từng chút một.
Khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, nguy hiểm lại tà khí.
“Thỏ trắng nhỏ, đây chính là em chủ động trêu chọc tôi.” Ngón tay như vuốt ve khuôn mặt của Nguyễn Nhuyễn, đáy mắt Lục Thừa như hiện lên một tia sáng, chậm rãi mở miệng.
Chỉ là giọng nói trầm khàn, lộ ra vẻ vô cùng nguy hiểm lẫn tàn ác.
Giống như ác ma du tẩu trong bóng tối, đột nhiên giơ móng vuốt muốn săn mồi.
Tàn nhẫn máu me, lại lộ ra vẻ mê người.
Lục Thừa: [ Muốn tôi tới cửa phục vụ sao? ]
Bên kia sau khi Nguyễn Nhuyễn chờ đợi nửa ngày, rốt cuộc mới nhận được hồi âm của Lục Thừa.
Giọng nói hơi khàn, lộ ra một chút nguy hiểm cùng khác thường.
Nhiệt tình giống như hoa hồng đỏ, lại mê hoặc lòng người giống như hoa hồng đen.
Vở kịch nhỏ:
Nam thần: Muốn anh tới cửa phục vụ sao?
Hồ ly nhỏ: Tới a, sung sướng a!