Tiểu yêu tinh xảo trá lại nghịch ngợm.
Chỉ là Lục Thừa đã nhận tiền, lúc này, dù sao cũng phải nghĩ cách cứu vãn.
Cha Nguyễn cũng là không quá yên tâm con gái mình ở nhà một mình, sợ bởi vì chuyện từ hôn, lại suy nghĩ nhiều.
Cho nên, nhân lúc công ty nghỉ trưa cũng không có chuyện gì, để mẹ Nguyễn ở đó, ông chủ động về nhà, trên đường về còn mua canh để bồi bổ cho con gái bảo bối của ông.
Kết quả, vừa vào đã phát hiện, có một tên tiểu tử thúi đè con gái mình ở dưới thân?
Đồ rác rưởi!
Cha Nguyễn đầu tiên là sợ ngây người, canh bổ trong tay trực tiếp ném xuống đất, rơi nát nhừ.
Phản ứng tiếp theo là ngay lập tức nổi giận!
Đây là tên không biết xẩu hổ nào, dám đến dụ dỗ con gái bảo bối của ông!
“Cậu cậu cậu . . . . “ Cha Nguyễn tức giận đến mức huyết áp tăng, sau khi phản ứng lại, cố tìm kiếm vũ khí để động thủ.
Lục Thừa cảm thấy lông mày của mình đang nhảy loạn.
Tiểu yêu tinh cố tình làm bộ nhỏ yếu đáng thương lại bất lực kia, lúc mình đang ngây người, trực tiếp tránh thoát chạy ra ngoại, chạy đến chỗ cha Nguyễn.
“Ba!” Thanh âm của thiếu nữ, mang theo vài phần hoảng sợ, còn có vài phần yếu ớt.
Ba Nguyễn lại cảm thấy lòng mình vừa tức lại vừa đâu, tức là khi vừa nhìn thấy thằng nhóc kia không phải đèn cạn dầu.
Đau chính là thấy con gái bảo bối của mình còn chân trần đi trên nền gạch.
“Tiểu Nhuyễn, mau mau, mau đi dép vào.” Ba Nguyễn cũng là rầu thúi ruột, cũng không rảnh lo đi kiếm gậy đánh Lục Thừa, mà đầu tiên đi tim dép cho Nguyễn Nhuyễn.
Lục Thừa phản ứng rất nhanh, thấy ba Nguyễn không đi tìm gậy, muốn tới lấy dép trước tiên, cũng đã cầm đôi dép nhỏ đáng yêu của Nguyễn Nhuyễn đi tới.
“Ngoan, đi giày, trên mặt đất lạnh.” Thanh âm ôn nhu lại sủng nịnh, đồng thời dịu dàng ngồi xổm xuống, chủ đổng giúp Nguyễn Nhuyễn đi giày.
Biểu hiện tốt đẹp của bác sĩ Lục, hồ ly nhỏ bị mê đắm đến mức bay lên.
Trên mặt còn cố tình làm bộ bản thân nhỏ yếu, đáng thương lại bất lực.
Chân đã ngoan ngoãn đi dép, trên mặt vẫn mìm môi, mắt trông mong nhìn ba Nguyễn.
Ba Nguyễn vốn dĩ đang nhìn Lục Thừa, nếu cậu ta có ý gì với con gái của ông, ông còn có thể thử thách người thanh niên một chút.
Tuổi tác của ông cũng đã cao, cũng không thể luôn chăm sóc cho con gái mình, nếu con gái thật sự thích chàng trai này, sau khi ông thử thách chàng trai này nếu không vấn đề gì, sẽ đem con gái giao cho đối phương!
Thế nhưng con gái nhỏ nhẹ gọi một tiếng, kéo ba Nguyễn về với lý trí.
Thằng nhóc này vừa nãy còn đè con gái bảo bối của mình dưới sô pha.
Ông không biết còn có người như thế này, tên tiểu tử này dám nghêng ngang vào trong nhà, còn đè con gái ông xuống.
M* nó!
Quả nhiên nên đâm cậu ta một cái trước đã!
Ba Nguyễn lại muốn tìm công cụ đánh người.
Lục Thừa thấy giữa chân mày mình thình thịch nhảy loạn, giây tiếp theo nhìn miệng vết thương trên cánh tay Nguyễn Nhuyễn còn đỏ lên, cũng không rảnh lo chuyện khác, vội dịu dàng nhắc nhở: “Tiểu Nhuyễn, miệng vết thương còn chưa thoa thuốc.”
Lúc nói chuyện, dịu dàng bế ngang Nguyễn Nhuyễn lên, cánh tay cường tráng có lực, rồi lại khống chế lực cực kì hoàn hào, sẽ không khiến Nguyễn Nhuyễn cảm thấy đau đớn, đồng thời cũng để cho Nguyễn Nhuyễn không thể có cơ hội phản kháng.
Đương nhiên, hồ ly nhỏ dung túng, để anh thành công bế quay về sô pha.
Bế người quay về, Lục Thừa lúc này mới xoay người, nho nhã lễ độ chào ba Nguyễn: “Chào bác Nguyễn, trước đây cháu là bác sĩ phụ trách của Tiểu Nhuyễn, biết miệng vết thương của em ấy không được tốt cho lắm, đúng thật đã đỏ lên.”
Vở kịch nhỏ:
Hồ ly nhỏ: Hừ, sói xám!
Nam thần: Yên tâm, về sau nàng sẽ thích loài này!