Cảm nhận được người kia không chỉ không nghe lời, lại còn dùng chân nhỏ mang theo khí lạnh cọ vào mắt cá chân mình, cố ý dùng sức ép xuống, Lục Thừa đột nhiên ngẩng đầu.
Giây tiếp theo, chân nhỏ kia của Nguyễn Nhuyễn cũng không qua nghe lời, lại nhẹ nhàng thu về, biểu cảm vô tội, giọng nói mềm mại:
“Ai nha, không cẩn thận đá sai rồi.”
“Ký chủ, cô đây là trắng trợn táo bạo câu dẫn a, người này chỉ là một nhân vật qua đường Giáp có phải không tốt lắm hay không a a a a, trời ạ, tôi còn là thực tập sinh thuần khiết.” 9488 bị hành động của Nguyễn Nhuyễn dọa rồi.
Tuy rằng nó biết, tộc hồ ly trời sinh xảo trá lại rất nhiều thủ đoạn.
Thế nhưng chủ động trêu chọc . . .
“Hiện tại, đâu có nhiều tài nguyên chất lượng tốt như vậy, lớn lên đẹp đã không tồi, còn muốn có điều kiện tốt.” Nguyễn Nhuyễn không thèm để ý đến nó trong biển ý thức phản bác lại một câu, giọng nói trầm trầm, dễ nghe đến tê dại.
9488 sợ tới mức không dám lên tiếng, nó sợ bị con hồ ly nhỏ xảo trá này dạy hư mất.
Xúc cảm hơi lạnh dường như còn ở đó, đối với cô gái trước mặt cố tình dụ dỗ, Lục Thừa híp mắt lại, đáy mắt trầm trầm.
Giây tiếp theo, trực tiếp sô tiểu yêu tinh không quá nghe lời xuống sô pha, giọng nói khàn khàn lộ ra ý cười vài phần nguy hiểm: “Vật nhỏ, là em trêu chọc tôi trước, đã trêu chọc tôi liền đừng nghĩ trốn.”
“Nếu em chạy thoát thì sao?” Nguyễn Nhuyễn không thèm để ý mình cứ bị người ta đè trên sô pha, đôi mắt như nước khẽ nhúc nhích, mang theo một ánh mắt phong tình.
Thanh âm mê hoặc lòng người.
Hơi thở ngọt ngào nhẹ nhàng phun trên mặt Lục Thừa, làm cơ thể anh trong nháy mắt cứng đờ.
“Nha, vẫn còn non lắm.” Tiểu hồ ly kinh nghiệm cực kỳ phong phú, ý thức hải, cực kỳ lưu manh phun ra một câu.
9488 hận không thể làm mình bị điếc!
Ký chủ rác rưởi, hủy đi cuộc đời thuần khiết của nó!
“Có thể thử xem.” Chậm rãi thả lỏng thân thể cứng đờ của mình, Lục Thừa cúi đầu, nhẹ nhàng cắn môi tâm trí rung động chỉ vì xương quai xanh này.
Đôi môi mỏng nhẹ nhàng dán lên trên xương quai xanh tinh xảo của Nguyễn Nhuyễn, ban đầu là hôn, sau đó nhẹ gặm cắn.
Ôn nhu thâm tình.
Quả nhiên chính là mỹ vị!
Sau khi gặm cắn một lúc, Lục Thừa rũ mắt, trong lòng thầm than.
Một bàn tay vốn chỉ muốn áp chế người trên sô pha, lúc này lại muốn nhiều hơn.
Chỉ là người đang bị đè dưới thân, thiếu nữ cũng không chống cự, lại nhẹ nhàng thổi vào cổ anh.
Hơi thở mang theo mùi thơm cơ thể của thiếu nữ, đột nhiên đánh úp lại, trực tiếp làm thú tính trong người Lục Thừa sôi trào.
Lục Thừa cuối cùng cũng không chịu đựng được, chẳng sợ còn có người khác, thế nhưng anh vẫn mạnh mẽ ép xuống.
Cũng không có làm chuyện quá phận, chỉ thành kính lại dịu dàng hôn lên đôi mắt của thiếu nữ.
Đôi mắt kia vẫn luôn cười như không cười, ánh mắt cố tình câu dẫn.
Nhiệt độ cơ thể của Nguyễn Nhuyễn hơi thấp, Lục Thừa hôn nhẹ lên đôi mắt, cảm nhận hơi lạnh trên mặt, đang muốn mở miệng nói
chuyện, lại nghe thấy tiếng vang lớn cách đó không xa.
Bang!
Đột nhiên nghiêng đầu, đáy mắt mang theo vài phần hỏa khí, chỉ là sau khi nhìn thấy ông chú trung niên đẹp trai đang đứng ngoài cửa, đáy lòng Lục Thừa dâng lên một cảm giác không tốt lắm.
“Ba ba” Nguyễn Nhuyễn bị anh đè trong ngực, nhẹ nhàng nghiêng đầu, hơi run run, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, trong nháy mắt này, ỷ khuất lại yếu ớt, cho đến khi hỏa khí của Lục Thừa lại nổi lên!
Chỉ là cách xưng hô Nguyễn Nhuyễn mở miệng, làm Lục Thừa trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Một lần nữa lý trí của Lục Thừa chỉ mắng một câu: Mẹ nó!