Dịch giả: Phụng
Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Tin tức “Đời người thật tươi đẹp” thuận lợi hơ khô thẻ tre và tin Kiều Tử Hân thắng kiện cùng leo lên hotsearch. Mà buổi tối cùng ngày, Kiều Tử Hân khoác tay Từ Tử Phàm bước lên thảm đỏ tham dự lễ trao giải cuối năm.
Cô mặc một bộ lễ phục sang quý được đặt may riêng cho cô, đeo bộ trang sức đính kim cương trông rất đơn giản nhưng cũng không kém phần trang trọng, mỗi động tác cử chỉ của cô đều rất tao nhã, lộ ra phong thái cao quý của ảnh hậu. Từ Tử Phàm đứng bên người cô cũng vô cùng đẹp trai, anh mặc một bộ tây trang màu đen tôn dáng được định chế riêng, trên mặt không lộ ra quá nhiều biểu cảm, cả người toát ra một loại khí chất, làm anh càng giống một vị bá đạo tổng tài lạnh lùng cao ngạo hơn là một vị đạo diễn.
Hai người một anh tuấn, một xinh đẹp, vừa xuất hiện đã lập tức khiến cho các fan điên cuồng thét chói tai, mặc kệ tới nơi nào, người có một khuôn mặt đẹp đều sẽ được hoan nghênh, huống chi bọn họ lại vô cùng tài hoa.
MC mời bọn họ dừng chân ở chỗ tường kí tên một lát, hỏi: “Diễn viên Kiều lần này lại được đề cử giải nữ chính xuất sắc nhất, vậy cô có lòng tin sẽ lấy được giải thưởng lần này vào tay không?"
Kiều Tử Hân nâng tay vén tóc mai, mỉm cười nói: "Đêm nay dù có lấy được giải thưởng hay không thì tôi cũng đều vui vẻ, có cơ hội được diễn bộ điện ảnh này, tôi đã rất thỏa mãn , hơn nữa, sự yêu thích của mọi người là sự khẳng định tốt nhất đối với tôi rồi.”
Lợi nhuận to lớn của phòng bán vé “Vì làm mẹ mà mạnh mẽ” bày ở trước mắt, kỹ thuật diễn xuất xuất sắc của Kiều Tử Hân còn lên hotsearch vài ngày, đúng thật là không cần để ý chuyện có lấy được giải thưởng hay không, sự tán thành của người xem mới là sự khẳng định chân thật nhất, nhưng mà cô vẫn như cũ là người có khả năng lấy được giải thưởng cao nhất.
MC quay sang hỏi Từ Tử Phàm, "Xin hỏi đạo diễn Từ trong bộ phim đầu tay của mình lại nhận diễn một vai có phân lượng khá nặng, lý do là vì bản thân anh cũng rất thích đóng phim sao?"
Từ Tử Phàm thản nhiên nói: "Không phải, nguyên nhân là vì tôi muốn đoạt được giải thưởng nam phụ xuất sắc nhất."
MC cười nói: "Đạo diễn Từ thật biết nói đùa, nghe nói bộ phim mới lần này đạo diễn Từ lại đảm nhận một nhân vật nam vô cùng quan trọng đúng không?"
"Đúng vậy, đỡ mất thời gian."
Người chung quanh đều phát ra tiếng cười thiện ý, mọi người chỉ coi như Từ Tử Phàm đang nói giỡn, có người còn cảm thấy hình như đã phát hiện thêm một điểm đáng yêu mới của anh. Chỉ có Kiều Tử Hân biết anh là đang nói thật, cảnh diễn của anh đều một lần là qua, nếu đổi thành người khác cũng không biết sẽ lãng phí bao nhiêu thời gian nữa? Bộ phim này còn đang vội vàng đuổi kịp lịch chiếu tết âm lịch nữa kìa. Không biết con người này lấy đâu ra nhiều sự tự tin như vậy nữa.
Người chủ trì lại nói thêm hai câu mới thả bọn họ đi, hai người bước tới hàng ghế đầu, vừa ngồi xuống, tất cả mọi người đều quay sang mỉm cười chào hỏi, thật không nhìn ra được người nào mới thật sự có quan hệ thật sự tốt, còn người nào đang hận không thể dìm chết đối phương.
Lâm Viêm ngồi cách bọn họ hai chỗ ngồi, vị thế của Liễu Khiết không đủ, bị xếp ngồi phía sau. Bắt đầu từ lúc họ ngồi xuống, Lâm Viêm thường thường dùng khóe mắt liếc Kiều Tử Hân, trong lòng dâng lên nỗi ân hận cùng sự oán trách, hối hận tại sao một mỹ nhân bày ở trước mặt hắn lại không cần, đi cưới cái loại “cháo trắng dưa cải” như Liễu Khiết? Lại oán trách Kiều Tử Hân đối với hắn cũng không phải thật lòng, tại sao Liễu Khiết dù đã chia tay vài năm còn nhớ mãi không quên hắn ta, còn Kiều Tử Hân sau khi chia tay thì lại xem hắn như kẻ thù? Làm hắn dù muốn tái hợp lại với cô cũng không tìm thấy cơ hội.
Từ Tử Phàm nâng cánh tay gác lên tay vịn, ngăn trở tầm mắt của hắn, liếc mắt cảnh cáo, Lâm Viêm lập tức thu hồi tầm mắt, không dám tiếp tục nhìn nữa, hắn cảm giác thấy cổ tay lần trước bị anh nắm đến bầm tím hình như bắt đầu dau trở lại. Điều này khiến hắn vừa giận dữ vừa xấu hổ. Tại sao hắn phải sợ Từ Tử Phàm? Không phải chỉ là một tên đạo diễn thôi sao? Làm sao khiến mình cảm thấy nguy hiểm được? Nhưng rốt cuộc hắn cũng không dám nhìn nữa, không biết vì sao, hắn luôn có một loại dự cảm, nếu chọc tới Từ Tử Phàm thì khẳng định sẽ hối hận cả đời, tốt nhất vẫn là cách xa một chút.
Lễ trao giải chính thức bắt đầu, “Vì làm mẹ mà mạnh mẽ” đạt được giải hậu kỳ xuất sắc nhất, công lao lớn thuộc về Từ Tử Phàm và các kỹ thuật viên hậu kỳ. “Gián điệp hai mang” đạt được giải chỉ đạo hành động xuất sắc nhất. Mấy hạng mục giải thưởng nhỏ lần lượt cũng được trao cho các bộ phim khác.
Rất nhanh đã đến giải nam phụ xuất sắc nhất, Lâm Viêm lập tức ngồi thẳng lưng, đây là giải thưởng hắn cùng với giải trí Tinh Thần giải trí vô cùng chờ mong, cũng là mục đích cuối cùng khi hắn nhận diễn “Gián điệp hai mang”. Việc lấy được giải thưởng lần này với hắn mà nói vô cùng quan trọng, chỉ khi hắn nhận được sự tán thành thì mới được các đạo diễn nổi tiếng chú ý, giá trị con người của hắn cũng sẽ tăng vọt. Lâm Viêm lộ ra tươi cười, tin tưởng với xuất thân chính quy, còn có hai năm mài giũa kỹ thuật, hắn nhất định có thể đoạt giải này về tay.
Vị khách quý làm người trao giải mở ra phong thư, cười nói: "Giải nam phụ xuất xắc nhất lần này thuộc về —— Từ Tử Phàm của “Vì làm mẹ mà mạnh mẽ”. Chúc mừng Từ Tử Phàm!"
Biểu cảm cứng đờ của Lâm Viêm hiện ra trên màn hình lớn trong khi vài vị thân sĩ ở xung quanh đều cười, hiện ra sự đối lập rõ ràng. Từ Tử Phàm chỉnh sửa tây trang, đứng dậy ôm lấy Kiều Tử Hân đang vô cùng kích động, lại bắt tay từng người bên cạnh, thong dong đi lên bục nhận giải.
Anh nhận cúp, khóe mắt đảo qua Lâm Viêm một chút, nở nụ cười đầy hàm ý: "Lời tôi nói vừa nãy khi đứng trên thảm đỏ là thật, mục tiêu của tôi khi diễn vai này chính là đoạt lấy giải nam phụ xuất sắc nhất, đêm nay, tôi đã lấy được, cám ơn này sự tán thành của mọi người, tôi sẽ không ngừng cố gắng hơn nữa."
. . .