DG: Meo Meo
Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Tin tức anh quay bộ phim mới vừa tung ra ngoài, lập tức có rất nhiều người liên hệ với trợ lý của anh. Có người muốn đầu tư, có người muốn làm phó đạo diễn của anh, có người muốn gia nhập đoàn phim, có người muốn cho nghệ sĩ nhà mình tham gia diễn xuất, còn có người muốn hợp tác tuyên truyền, tóm lại là cái gì cũng có, so với lần trước, đúng là thuận lợi gấp trăm lần, làm việc tự nhiên suôn sẻ hơn.
Từ Tử Phàm chẳng thêm được bao nhiêu người vào đoàn đội, cái anh cần là chất lượng không phải số lượng, không thay lòng đổi dạ là quan trọng nhất. Anh chỉ thêm một bác sĩ, bốn người quay phim chuyên nghiệp và một stylist. Lần này anh phân bổ 40% vốn đầu tư cho mấy nhà đầu tư, để họ giúp tuyên truyền với quy mô lớn, có người cảm thấy nếu anh đã có tiền vậy sao không tự mình đầu tư, nhưng thực ra phân ra một phần cho người trong ngành, cho dù là qua kiểm duyệt hay ra rạp đều sẽ thuận lợi hơn nhiều, so với việc ăn mảnh thì sẽ kiếm được nhiều hơn chứ không ít, cũng không bị tổn thất.
Mọi người trong đoàn đã có mặt đầy đủ, Từ Tử Phàm dứt khoát thành lập một công ty, thu nhận cả đoàn đội vào công ty làm nhân viên chính thức, bọn họ đều là những người kỳ cựu, đãi ngộ hậu hĩnh. Công ty của họ tên là “công ty giải trí Tử Phàm”, trước đây anh đều lấy tên mình đặt cho công ty, đam mê của anh dành cho việc điều hành công ty luôn vượt qua tất cả những chuyện khác.
Kịch bản của Lan Quế vừa viết xong, bộ phim đầu tiên của công ty giải trí Tử Phàm chính thức bấm máy, tên phim là “Đời người thật tươi đẹp”.
Tên phim này nếu như không phải Từ Tử Phàm làm đạo diễn, Kiều Tử Hân đóng vai chính, phỏng chừng sẽ không khơi dậy được chút hứng thú nào của người khác, nhưng Từ Tử Phàm cảm thấy cái tên này cực kỳ phù hợp với triết lý trong bộ phim này, nhất quyết giữ vững ý kiến của mình chọn cái tên này.
Lúc chọn vai, Kiều Tử Hân đưa ra ý kiến khác, cô nói với Từ Tử Phàm: “Tôi hy vọng anh có thể diễn vai thiên thần đó, tôi cảm thấy bộ phim này rất giống chúng ta, tuy tôi chưa từng nghĩ đến việc tự sát, nhưng nếu như không phải anh, tôi có thể thực sự sẽ trầm cảm giống vai nữ chính này. Vai thiên thần giao cho anh diễn là phù hợp nhất.”
Từ Tử Phàm suy nghĩ một chút, đáp: “Được, thật ra đây cũng là cuộc đời tôi muốn cho cô, đúng là chúng ta diễn thích hợp nhất.”
Vẻ mặt Kiều Tử Hân hơi thay đổi, nhanh chóng mỉm cười để che đậy cho qua, nhưng ánh mắt của cô lại không sáng long lanh như trước đây, một chút manh nha trong lòng bị cô gắt gao đè nén xuống, thay vào đó là một chút bất an, nếu như có một ngày Từ Tử Phàm biến mất, cô có thể chấp nhận nó không? Cô thực sự không đành lòng.
Phim mới bấm máy, Kiều Tử Hân chỉ cần nhớ lại cảm giác bị cộng đồng mạng bôi nhọ, bị người quan trọng phản bội thì có thể diễn vô cùng nhuần nhuyễn, trái lại lúc cô diễn cảnh tự sát, NG đến mấy lần, cô không phải kiểu người có tính cách như thế, cho dù lúc tuyệt vọng nhất cũng chưa từng nghĩ đến việc tự sát, cô không biết giây phút khi một người quyết định tự sát có suy nghĩ như thế nào. (NG: thuật ngữ điện ảnh, ý chỉ các cảnh quay tệ bị cắt đi phải quay lại lần nửa.)
Từ Tử Phàm quay mấy lần cảm thấy chưa đạt được hiệu quả như mong đợi, liền dẫn cô đến mấy khoa cấp cứu trong bệnh viện, đứng ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn những con người bi thảm kia, nhìn họ tuyệt vọng khóc lóc, đau khổ đến mức hận không thể chết đi. Cuối cùng, anh đưa Kiều Tử Hân đi bác sĩ tâm lý, tìm hiểu một số vụ án tự sát do chứng trầm cảm.
Thực ra trước khi dẫn Kiều Tử Hân đi, Từ Tử Phàm đã do dự suốt ba ngày trời. Vì trong thế giới gốc, Kiều Tử Hân tự sát không phải do bản thân cô muốn vậy, mà là do cô bị chứng trầm cảm nghiêm trọng không khống chế được suy nghĩ của mình. Trầm cảm là một chứng bệnh rất đáng sợ, nó sẽ khiến cảm xúc con người tụt dốc không ngừng, không thể thoát khỏi trạng thái thờ ơ tuyệt vọng, sẽ khiến con người cảm thấy sống không còn ý nghĩa gì nữa, sống hay chết cũng không khác gì nhau, khiến con người mất tự chủ suy nghĩ đến những thứ tiêu cực, thậm chí còn mang đến đau đớn cho cơ thể, cuối cùng rất có thể sẽ đột nhiên tự sát.
Kiều Tử Hân ở thế giới đó đã chết đi như vậy, tuy cô đủ mạnh mẽ, nhưng cũng không thể chống lại sự gặm nhấm của chứng trầm cảm. Từ Tử Phàm nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy nên cho Kiều Tử Hân tìm hiểu những vấn đề liên quan đến chứng trầm cảm, như vậy sau này cho dù gặp phải chuyện gì, Kiều Tử Hân đều sẽ có thể kịp thời điều chỉnh cảm xúc của mình, sẽ không bất cẩn vướng phải chứng trầm cảm mà không biết, bất giác không thoát ra được.
Kiều Tử Hân bây giờ không hề có khuynh hướng trầm cảm, cô rất nghiêm túc tìm hiểu tâm lý trạng thái trầm cảm với bác sĩ tâm lý, sau khi trở về đoàn phim đóng một lần là đạt, hơn nữa còn nắm tốt vai diễn hơn. Quay xong phim cô nhìn về hướng Từ Tử Phàm, Từ Tử Phàm nhếch khóe môi, giơ ngón cái về phía cô, Kiều Tử Hân cũng bật cười theo.
Phần lớn cảnh quay phía sau đều chú trọng việc vui chơi thoải mái, vui vẻ, phải quay ra được niềm vui xuất phát từ nội tâm của hai người. Họ đến khu vui chơi ngồi vòng quay ngựa gỗ, chơi tàu lượn siêu tốc, thách đấu với nhà ma đáng sợ nhất… Gần như tất cả trò chơi kích thích kinh điển họ đều đã chơi qua, lúc nữ chính sợ hãi thì khóc lóc thỏa thích, lúc vui thì cười thỏa thê, lúc kích thích thì thét lớn một cách điên cuồng! Những cảnh quay này bên hậu kỳ sẽ trích ra một chút làm album tổng hợp, nụ cười của họ chính là sự thể hiện cảm xúc tốt nhất.
Kế tiếp bọn họ đi nhảy dù, nhảy bungee, lặn dưới nước, trượt tuyết, xem cực quang, nhảy múa ca hát cười đùa trên đường lớn của chốn thủ đô lãng mạn, đỡ đẻ cho động vật trong vườn thú hoang dã… Họ chơi đùa cực kỳ nhiều, trong thời gian đó họ còn làm tình nguyện ở vài quốc gia, mỗi lần như vậy đều nhận được sự biết ơn chân thành từ người khác, nụ cười trên gương mặt hai người đều tỏa nắng.
Chuyến hành trình trải nghiệm này có rất nhiều chuyện nhầm lẫn xấu hổ do thiên thần không hiểu rõ thế giới loài người, khiến người khác dở khóc dở cười, nhưng đến cuối cùng, nữ chính đã hoàn toàn gạt bỏ đi quá khứ, mở rộng tấm lòng đón nhận cuộc sống tươi đẹp, cô chân chính nhận ra rằng trong cuộc sống còn có rất nhiều điều bất ngờ vui vẻ, sống một đời còn không đủ, sao có thể từ bỏ mạng sống như vậy chứ?
Thiên thần đã hoàn thành nhiệm vụ, đưa cô leo lên đến đỉnh núi cao nhất, nữ chính tưởng rằng đây lại là một lần trải nghiệm thần kỳ khác, sau khi leo đến đỉnh thì reo hò ôm chầm lấy thiên thần, vui vẻ cười lớn, chạy về phía xa xa hét lớn: “Tôi yêu anh —— Tôi yêu tất cả mọi thứ —— Cuộc đời của tôi là tươi đẹp nhất ——”
Thiên thần chạm vào mái tóc cô, lần đầu tiên dịu dàng yên lặng mỉm cười nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Không sai, cuộc đời của mỗi con người đều rất tốt đẹp, nó sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn. Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành rồi, cô gái đáng yêu… Tạm biệt nhé.”
. . .
Ps: 2 Chương 17 thì tối mới có được, mọi người chờ mốt chút nhé ^^!!! Tích cực thả like, cmt và đẩy kim phiếu để bọn mình có động lực ra chương nhanh hơn nửa nè,tksssss!!!!!!