Dịch giả: Sơn Phụng
Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Nếu đã là kịch bản Kiều Tử Hân thích, thì Từ Tử Phàm không sợ cô diễn không tốt. Hai người lại thương lượng công việc cụ thể một chút, rồi bắt đầu phân công ra làm việc. Kiều Tử Hân dù sao cũng đã lăn lộn trong giới giải trí 5 năm rồi, quay đều là phim hay, tiếp xúc đều là đoàn đội tốt, kiểu gì cũng có thể liên hệ được một ít diễn viên có năng lực, hiện tại chỉ có thể chờ xem bọn họ có đồng ý hợp tác với một ảnh hậu sa cơ thất thế như cô hay không thôi.
Về phía Từ Tử Phàm, anh lập tức liên hệ trang web tiểu thuyết để trao đổi về vấn đề mua bản quyền của cuốn tiểu thuyết kia. Thành tích ở trang web của cuốn tiểu thuyết quả thật không tốt, bởi vì tình tiết của nó so ra thì có chút u tối áp lực, không phù hợp với xu hướng yêu thích của độc giả trang web, cho nên cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, anh cảm thấy chuyện mua bản quyền điện ảnh và truyền hình hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Biên tập viên bản quyền của trang web nhanh chóng liên hệ với tác giả cuốn tiểu thuyết - Lan Quế. Phản ứng của cô lại làm mọi người bất ngờ, hoàn toàn không phải vui sướng và kích động, ngược lại còn nghi ngờ lia lịa hỏi: “Loại chuyện như này thực sự có người muốn dựng thành phim sao? Có thể thông qua kiểm duyệt sao? Có thể hỏi là vị minh tinh nào đóng vai chính không? Liệu có phải chỉ mua bản quyền rồi xếp vào xó, không bao giờ được công chiếu hay không? Còn có người này mua dưới danh nghĩa cá nhân, không phải công ty, liệu có phát sinh vấn đề gì không?”
Biên tập viên bản quyền trả lời: “Lúc trước tôi đối với việc người mua dưới danh nghĩa cá nhân cũng có chút lo lắng, nhưng mà phòng pháp vụ sẽ hỗ trợ xét duyệt, hẳn là không thành vấn đề. Tôi thấy người này rất có thành ý, hẳn là một đạo diễn mới vào nghề, phần lớn tân đạo diễn đều rất có nhiệt huyết, sẽ không lo lắng quá nhiều về các nhân tố phức tạp, cho nên có lẽ sẽ quay bộ này thật. Như vậy, tôi sẽ đem phương thức liên lạc của cô đưa cho đối phương, hai người liên hệ một chút, có vấn đề gì có thể hỏi rõ ràng, cô thấy thế nào?”
“Vậy thì tốt quá rồi, cám ơn anh!” Chuyện bản quyền được mua về rồi bị xem như hàng tồn kho xảy ra nhiều lắm, nếu không thể quay thành phim, thì Lan Quế tình nguyện không bán, chờ về sau có thời gian sẽ đem cuốn tiểu thuyết này sửa một chút, đề cao chất lượng còn hơn.
Sau khi Từ Tử Phàm liên hệ được Lan Quế, bèn đem tình huống của bản thân nói sơ qua. Đầu tiên quay là nhất định sẽ quay, hơn nửa sẽ bắt đầu khởi động máy trong thời gian sắp tới, tranh thủ có thể ra rạp vào cuối năm. Tiếp theo là vấn đề thông qua xét duyệt, anh sẽ tìm nhân viên chuyên nghiệp để xử lý, sẽ không vi phạm luật cấm, lướt sơ qua cốt truyện thì chỉ cần không dính dáng tới vấn đề chính trị thì mọi chuyện sẽ không thành vấn đề.
Cuối cùng là vấn đề về diễn viên, câu chuyện này chỉ có duy nhất một diễn viên chính, tất cả những người khác đều là phối hợp diễn, phần diễn không quá nặng, tìm những diễn viên quần chúng ưu tú hoặc sinh viên trường đại học điện ảnh và truyền hình là được, thậm chí nếu Lan Quế có người muốn đề cử, chỉ cần kỹ thuật không quá kém, cũng có thể đến nhận một vai, nhưng diễn viên chính nhất định phải là Kiều Tử Hân, đây là yêu cầu duy nhất.
Từ Tử Phàm biết được hoàn cảnh khó khăn hiện tại của Kiều Tử Hân trong giới giải trí, những bộ phim tốt sẽ không ai dám cho cô diễn, sợ công chúng không chịu bỏ tiền xem phim, mà để Kiều Tử Hân đi diễn những bộ điện ảnh bình thường thì lại mất giá quá, dù sao cô cũng đã nhận ba giải thưởng ảnh hậu, không nên đóng những bộ không phù hợp địa vị. Anh không biết tác giả cuốn tiểu thuyết này có suy nghỉ gì về Kiều Tử Hân, cho nên tận lực nói năng uyển chuyển một chút, còn cho Lan Quế xem video tập hợp kỹ thuật diễn của Kiều Tử Hân.
Anh nhìn màn hình máy tính, trong lòng tính toán nếu Lan Quế không thích Kiều Tử Hân, thì anh phải thuyết phục đối phương như thế nào, dù sao đây cũng là kịch bản thích hợp nhất ở hiện tại, nhất định phải kí được hợp đồng.
Ai ngờ Lan Quế mới vừa nhìn đến cái tên Kiều Tử Hân liền lập tức cho anh câu trả lời!
“Đây là kịch bản chuẩn bị Hân bảo nhi sao? Là bộ điện ảnh tiếp theo của Hân bảo nhi đúng không?”
Người sẽ gọi Kiều Tử Hân là "Hân bảo nhi" cũng chỉ có fan của cô, Từ Tử Phàm giật mình, nhanh chóng trả lời: “Đúng vậy, nếu kịch bản không có vấn đề, sẽ lập tức khởi quay.”
“Tôi đây không thành vấn đề, ký hợp đồng ngay bây giờ luôn cũng được! Tôi là fan trung thành của Hân bảo nhi, nếu kịch bản cần cải biên tình tiết gì hoặc là tổ phim có gì cần hỗ trợ đều có thể tìm tôi, xin ngài nhất định phải quay cho tốt, đem toàn bộ thực lực của Hân bảo nhi thể hiện ra, làm cho này mấy người luôn trào phúng cô ấy bị chói đến mù mắt luôn!”
Từ Tử Phàm không nghĩ tới sự tình sẽ thuận lợi như vậy, thế mà vừa vặn đụng phải fan của Kiều Tử Hân, quả là chuyện vui ngoài ý muốn. Anh mở ra danh sách tác phẩm của Lan Quế nhìn xem, Lan Quế đã sáng tác hơn bốn năm, tiểu thuyết anh nhìn trúng là cuốn tiểu thuyết đầu tiên của Lan Quế, ý tưởng không tồi, thiết lập nhân vật cũng khá ổn, chẳng qua là hành văn còn hơi non nớt. Về sau thì trạng thái của Lan Quế đã tốt hơn, chuyên môn viết thể loại văn thoải mái vui vẻ, không hề viết những chuyện tăm tối áp lực như vậy nữa, nhưng rõ ràng cách hành văn đã vững bước tiến bộ rồi, cùng với bốn năm trước thì không thể so sánh được.
Ngón tay Từ Tử Phàm nhẹ nhàng gõ gõ trên mặt bàn, một ý tưởng dần dần xuất hiện ở trong đầu. Anh lại tỉ mỉ suy nghĩ một lát, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì, liền gửi cho Lan Quế một tin nhắn: “Xin hỏi cô có hứng thú với việc tham gia vào đoàn làm phim hay không?”
Lan Quế lập tức trả lời: “Cực kì có hứng thú, tôi nhất định sẽ thỏa mãn toàn bộ yêu cầu về kịch bản của đạo diễn và Hân bảo nhi, làm ơn nhất định phải cho tôi gia nhập, tôi cũng muốn vì sự trở lại của Hân bảo nhi góp một phần sức!”
. . .