Chương 11: Fan cuồng của Ảnh Hậu (8b)

Dịch giả: Phụng

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Kiều Tử Hân bây giờ đã có thể bình tĩnh đối mặt với các loại ngôn luận trên mạng, cho nên đôi khi cũng sẽ lướt weibo, cập nhật một ít tin tức mới. Lúc nhìn đến giấy chứng nhận kết hôn của Lâm Viêm và Liễu Khiết , cô ngẩn người, ngây ngốc một hồi lâu. Từ Tử Phàm thấy thế nhướng mày hỏi: “Làm sao vậy, còn chưa buông xuống được?”

Kiều Tử Hân lắc đầu: “Không phải, tôi chỉ là nghĩ, chênh lệch giữa người với người thật sự rất lớn. Thời điểm tôi cùng Lâm Viêm ở bên nhau, tuy hắn ta vẫn luôn nói lời đường mật, nhưng ngay cả ảnh chụp chung cũng không chụp. Hiện tại đổi thành Liễu Khiết, bọn họ không chỉ công khai còn trực tiếp kết hôn. Nếu bọn họ là một cặp yêu nhau sâu đậm như vậy, lúc trước hắn ta còn theo đuổi tôi làm gì?”

“Còn làm cái gì nữa, đơn giản là muốn lợi dụng sự nổi tiếng của cô thôi. Hắn ta bây giờ đã nổi tiếng rồi, chính mình cũng có chỗ đứng, vừa lúc mối tình đầu quay lại tìm, thỏa mãn tâm hư vinh của hắn, hắn đương nhiên sẽ không cần cô nửa, người như vậy không có gì đáng để luyến tiếc.”

“Ừm, ít nhất thì tôi biết chuyện hắn ta từng bị bao dưỡng hai năm là sự thật, nghĩ lại quả thật rất ghê tởm.” Kiều Tử Hân nhún nhún vai tắt weibo, hướng Từ Tử Phàm cười cười, “Cảm ơn anh rất nhiều, đối với việc hai người này kết hôn tôi lại thấy rất vui, bọn họ vừa vặn là một đôi tuyệt phối, tách ra có khi lại đi làm hại người khác.”

Từ Tử Phàm bất đắc dĩ nhìn cô, “Đừng nói cảm ơn nữa, hiện tại tôi là quản lý của cô, đây đều là chuyện nên làm, không cần khách khí như vậy đâu. Nào, đến nhìn xem kịch bản, bước đầu đã chọn xong rồi, chính là cái này, nếu cô cảm thấy không thành vấn đề, chúng ta liền lập tức chuẩn bị quay phim.”

Hai người bọn họ mấy ngày nay tìm thật nhiều kịch bản, nhưng đều cảm thấy không đủ hay, nhưng lấy mối quan hệ của bọn họ lúc này cũng không có cơ hội tiếp xúc tới biên kịch nổi tiếng và những tiểu thuyết siêu phẩm, cho nên phạm vi lựa chọn cũng hẹp đi rất nhiều. Lần này là Từ Tử Phàm tìm được một tác phẩm ở trạm tiểu thuyết Tấn Giang, tuy thành tích không phải rất tốt, nhưng anh cảm thấy cốt truyện rất sâu sắc, nhân vật cũng được thiết lập rất tỷ mỷ, chỉ cần cải biên một chút hẳn là sẽ thực thích hợp làm tác phẩm trở lại cho Kiều Tử Hân.

Cốt truyện là về hành trình tìm lại đứa con bị bắt cóc. Nữ chính lúc đầu rất yếu đuối, thường xuyên bị bạo hành gia đình. Có một lần chồng của cô uống say liền đánh cô vỡ đầu chảy máu, đứa con mới 4 tuổi của cô thấy vậy thì sợ hãi, khóc lóc chạy trốn, kết quả liền cứ như vậy mất tích. Nữ chính sau khi mất đi dứa con liền chịu đả kích rất lớn, ở một lần tìm mãi vẫn không thấy con còn bị chồng mình đánh tới sắp chết, liền quyết liệt đòi ly hôn và bắt đầu đi tìm con.

Cô không tiền, không bằng cấp, chỉ có thể một ngày chạy việc vặt ở ba chỗ, sau đó in truyền đơn đi phát khắp nơi, tìm đến tất cả tạp chí, báo, đài truyền hình khẩn cầu họ giúp đỡ tìm người. Lúc đầu mọi người đều đồng tình với cô, hỗ trợ giúp đỡ, nhưng mãi vẫn không có tin tức về đứa nhỏ. Dần dần không còn ai để ý tới cô nữa, thậm chí có người còn dùng tin tức giả để lừa gạt. Cô nhịn ăn nhịn uống toàn lực tiết kiệm tiền, dù là bị lừa, nhưng lần sau vẫn cứ tin tưởng, không muốn bỏ qua dù chỉ là khả năng nhỏ nhất.

Cho tới một lần mấy tên đàn ông không những lừa tiền còn muốn cưỡng hiếp cô, cô liều mạng vung vẩy đao chém bị thương bọn chúng rồi chật vật chạy trốn, sau đó lại tuyệt vọng mà rơi lệ. Nhưng cô cũng không vì vậy mà gục ngã, mà còn trở nên kiên cường hơn. Cô quyết định gia nhập vào tổ chức chuyên tìm kiếm trẻ em thất lạc, vừa để tìm con của mình, vừa giúp những người khác tìm con của họ.

Cô ban ngày làm công, buổi tối tham gia các lớp bổ túc, cố gắng nâng cao kỹ năng của bản thân. Cô còn thường xuyên làm việc thiện, chỉ hy vọng rằng có thể tích phúc cho con của mình, nhờ vậy mà cũng kết được rất nhiều thiện duyên, có rất nhiều người đồng ý giúp đỡ cô, giúp cô tìm kiếm con mình và lan truyền thông tin này.

Rốt cuộc có một lần, cô cứu được một cô bé miền núi bị kẻ gian chuốc thuốc mê, xém chút thì bị bắt cóc. Cũng từ cô bé này biết được trong thôn có một đứa nhỏ từ bên ngoài tới rất giống với người trong bức ảnh. Thời gian năm năm, biến hóa của đứa nhỏ rất lớn, hơn nữa cô bé cùng đứa nhỏ không phải rất thân, nên cũng không dám chắc chắn. Nhưng nữ chính cũng không có bỏ qua, cô lập tức xin nghỉ phép dài hạn đến thôn xóm miền núi đó để xem thử.

Đơn vị thấy cô xin nghỉ quá lâu nên đã đuổi việc cô, nhưng mà lúc này nữ chính đã không còn là một người phụ nữ yếu đuối, dù đối mặt với khó khăn gì cô cũng tin tưởng chính mình có thể giải quyết tốt. Phụ nữ vì trở thành mẹ mà trở nên mạnh mẽ, câu nói này biểu hiện rất rõ ràng trên người cô.

Lúc sau cô quả nhiên tìm được con mình đang ở sơn thôn, đứa con của cô đã chín tuổi, nhìn rất gầy gò, ốm yếu. Từ trong lời kể của cô bé kia thì cô mới biết được nhà này không sinh con được nên mới bỏ tiền ra mua trẻ con từ trong tay đám buôn người, nhưng ngờ đâu sang năm thứ hai lại sinh ra được một đứa con ruột, cho nên thái độ với con của cô liền trở nên ác liệt, cái gì mệt cái gì khổ đều bắt nó làm, ăm cơm cũng không cho ăn no, còn bắt nó phải hầu hạ cho đứa con ruột của mình, còn đứa con ruột thì lại an nhàn hưởng phúc.

Nữ chính đàm phán với họ, muốn dùng tiền chuộc con về nhưng không thành công, còn bị đuổi ra khỏi thôn. Báo cho cảnh sát thì lại phát hiện ở cái vùng khỉ ho cò gáy này thì đến cảnh sát cũng không quản nổi. Nữ chính bắt đầu dùng mọi loại kế sách vạch trần tội ác của cái thôn này, cô còn lén đi vào thôn bảo vệ con của mình. Trải qua nửa năm đầy gian khổ, cuối cùng cũng làm cho cấp trên coi trọng, phái hai đội cảnh sát võ trang đầy đủ vào thôn, giải cứu những thiếu nữ, trẻ em bị lừa bán vào đây, cuối cùng đã có thể đoàn tụ với con của mình.

Về sau nữ chính cũng không dừng lại những chuyện đã làm trong nhiều năm qua, cả đời của cô đều tận lực chống lại những tên tội phạm chuyên lừa bán phụ nữ trẻ con, sáng lập nhiều tổ chức giúp đỡ phụ nữ nhi đồng trên cả nước. Cô cũng nuôi đứa con lớn lên trở thành một nhân tài xuất xắc, có thể giúp ích cho xã hội.

Kiều Tử Hân đọc xong tiểu thuyết thì trầm lặng một lúc lâu, tràn đầy cảm xúc với tác phẩm này. Quyển tiểu thuyết này phản ánh một vấn đề hiện thực, một vấn đề mà tất cả mọi người đều vô lực. Từ trước tới nay cô chưa từng diễn qua loại kịch bản như vậy, càng đừng nói hình tượng ở giai đoạn trước của nữ chính không phải cái dạng ngăn nắp, lộng lẫy, mà là nghèo túng, thê thảm, muốn phát điên … toàn bộ những điều này cô chưa từng tiếp xúc qua. Hơn nữa loại kịch bản này càng chú trọng vào diễn biến tâm lý nhân vật, nhất định phải có kỹ năng diễn xuất rất tốt mới có thể đánh động được nhân tâm, làm cho người ta rơi lệ, cho người ta xúc động, cho người ta lâm vào suy tư,… muốn diễn tốt quả thực rất khó.

Nhưng sau khi Kiều Tử Hân áp chế cảm giác khó chịu trong lòng, liền kiên định ngẩng đầu nhìn Từ Tử Phàm: “Chính là bộ này! Mặc kệ phòng bán vé thế nào, tôi đều muốn diễn bộ này, hơn nữa nhất định phải diễn tốt.”

. . .