Cố Trường Ca từ lúc bé đến khi trưởng thành mọi việc đều thuận buồm xuôi gió, mọi chuyện đều như nàng mong muốn nhưng lần đầu tiên bị ủy khuất lại bởi chính anh trai nàng gây ra.
Hôn lễ được tổ chức vô cùng long trọng, cho dù trời đã về đêm muộn nhưng trong đại sảnh bầu không khí vẫn hết sức náo nhiệt. Trong biệt thự, đèn đuốc được thắp sáng trưng, cô dâu yêu kiều chú rể phong độ hòa mình say mê trong những lời chúc tụng. Cố Trường Ca cùng Cố Trường Ly lại ngồi tại một góc trong vườn hoa, tận hưởng lấy sự dễ chịu của cỏ cây cùng những làn gió mát thi thoảng thổi qua khe khẽ.
Cố Trường Ca càng ngày càng yêu mến người anh trai lãnh đạm này, đối với người anh trai này thì bất kỳ một ai hắn cũng đều không để tâm.
Nàng mỉm cười nói: “Anh, anh cũng đến tuổi rồi đó, sao không tìm bạn gái đi, chẳng lẽ…”. Nàng bày ra bộ mặt có chút kỳ lạ mang theo ý cười mà đảo mắt nhìn khắp người hắn một lượt.
Ngước nhìn em gái nhan sắc ngày càng nở rộ, Cố Trường Ly bình thản mà nói: “Còn em mấy năm rồi đổi hứng thú sang nữ giới nhưng cũng không có tìm được người hẹn hò, chẳng lẽ là vẫn chưa quên được tình cũ à?”
Trong vườn, gió mát hiu hiu thổi, ánh sáng từ bóng đèn bao phủ lấy màn đêm tĩnh mịch, không gian bởi vậy thêm vài phần tĩnh mịch. Nghe thấy câu nói không chút khách khí của Cố Trường Ly, Cố Trường Ca liền chớp mắt một cái rồi ngây người.
Nàng cười nói, “Anh không biết chuyện gì sao? Hiện tại, nhà bọn họ đang trở thành trò cười trong vòng tròn thế gia này. Cô gái mà hắn cưới về không hề phù hợp với gia thế của nhà hắn. Trong những buổi gặp mặt giữa mọi người, nàng ta không hề biết cách cư xử dẫn đến không biết bao nhiêu điều tiếng chê cười. Không nói đến việc nàng ta xử lý việc nhà cũng rất kém. Anh cũng biết là thế gia thì làm gì đơn giản đúng không? Chẳng bảo lâu, nàng ta đã bị bài xích.”
“Mà nàng ta sau khi bị mọi người lạnh nhạt thì lại không nghĩ đến việc tìm cách hòa hợp mà ngược lại lại muốn chính mình tự tay gây dựng sự nghiệp. Đáng tiếc, khẩu khí thì lớn nhưng bản lĩnh lại không có. Hắn lúc đầu còn giúp đỡ nàng ta nhưng hiện tại cũng cảm thấy nàng ta quá phiền, tình cảm vợ chồng vì thế cũng ngày càng đi xuống”.
Cố Trường Ca cầm lên một ly nước lọc, chậm rãi uống, phong thái vô cùng ưu nhã, khí chất cao ngạo của quá khứ đã bị thu liễm đi ít nhiều thay vào đó là sự ôn nhu sâu sắc.
“Có rất nhiều kẻ nịnh bợ tưởng rằng hắn thích những cô gái bình thường nhưng có chút thanh tú, kiên cường lạc quan nên thường xuyên giới thiệu cho hắn, mang rất nhiều người xuất hiện trước mặt hắn khiến hắn đúng là vô cùng phiền. Thậm chí có một số kẻ còn dẫn người tới tận nhà hắn, vợ hắn ở nhà làm sao có thể bỏ qua chuyện này. Hiện tại nhà bọn họ chính là ầm ĩ không thôi, trở thành trò cười của mọi người.”
Nàng mang theo ngữ điệu trào phúng mà nói rồi hướng mắt đến người anh trai từ nhỏ đã không thân quen như chờ đợi nhận được lời khen.
Tại sao cô gái kia dù cố gắng vẫn mãi không hòa nhập được vào vòng tròn thế gia, rồi không biết suy nghĩ gì lại nảy ra ý định tự mình gây dựng sự nghiệp. Tất cả sự việc trên không phải ngẫu nhiên mà xảy ra nhưng là do ai đứng sau thì không cần phải nói nữa.
Thật lâu sau, Cố Trường Ly nhàn nhạt nói một câu, “Em đã trưởng thành rồi.”
Ít nhất nàng đã biết tự mình dung thủ đoạn để hả giận chứ không dựa dẫm vào người khác nữa.
“Đương nhiên, ở cạnh anh chẳng lẽ em không thể học hỏi được ít nhiều sao?”
Ba năm trước, người anh trai mà nàng vẫn luôn sùng bái, từ nhỏ đã rất thân thiết vì cô gái kia mà đến giáo huấn nàng, thời điểm đó, tình cảm anh em cũng trở nên xa cách dần.
Cũng là ba năm trước, người anh trai từ nhỏ đã rất xa cách trở về và xử lý toàn bộ mọi chuyện khiến nàng trở nên sinh ra cảm xúc vô cùng ngưỡng mộ, sùng bái hắn.
Cố Trường Ly cười cười mà sờ đầu nàng, giây phút này, sự lãnh đạm quanh hắn lập tức tan đi, hắn như một người anh trai bình thường đang thể hiện tình cảm với em gái.
Cố Trường Ca có chút hoảng hốt, bao nhiêu năm trôi qua, Cố gia đã bỏ lỡ điều gì mất rồi?
Mọi người Cố gia chính là không để tâm đến Cố Trường Ly cho nên Cố Trường Ly cũng không hề để bọn họ trong mắt. Nếu như ngày trước có thể thay đổi thái độ thì hiện tại chắc sẽ không như thế này? Hắn cũng sẽ không dùng thái độ lãnh đạm xa cách như vậy đối xử với Cố gia đúng không?
Cuộc nói chuyện trong vườn hoa của Cố Trường Ly cùng Cố Trường Ca hôm đó dường như chưa từng xảy ra, hai người cũng không bao giờ đứng trước mặt người kia mà nhắc lại.
Mấy hôm sau, Cố Trường Ly cũng rời đi, Cố Trường Ca cũng không trực tiếp tiếp nhận vị trí của Cố Trường Thanh mà là nàng tiếp nhận một chức vụ phía dưới trước rồi từng bước một đặt chân lên vị trí cao hơn. Thời điểm nhận thấy năng lực đã đủ, nàng chính thức tiếp nhận chức vụ Tổng giám đốc Cố Thị. Cha mẹ Cố trước việc này cũng chỉ biết cảm thán trong lòng.
Cuộc đời này thật diệu kỳ, con trai trưởng được cha mẹ Cố dồn hết niềm tin, kỳ vọng thì lại không biết phấn đấu mà người con trai thứ không được quan tâm lại là cọc ngầm vững chắc giúp địa vị Cố gia có thể bảo toàn. Lại nói, đứa con gái bé bỏng từ nhỏ đã được nuông chiều cũng trưởng thành khác xa trước, đã biết cách dùng chính đôi tay của nàng để đạt được những thứ nàng muốn.
Thời điểm Cố Trường Ca trở thành Tổng giám đốc Cố Thị, cha mẹ Cố liền bắt đầu chuyến du lịch vòng quanh thế giới, thăm thú muôn nơi.
Mọi vấn đề của Cố gia đều do Cố Trường Ca lo liệu, người làm trong nhà mỗi lần nhìn thấy nàng đều đã bỏ đi cách xưng hô cô chủ mà thay vào đó là bà chủ.
Vị bảo mẫu mà mẹ Cố vô cùng yêu thích kia cũng đã sớm bị đuổi khỏi Cố gia từ nhiều năm trước. Con trai của bà ta bởi đam mê cờ bạc dẫn đến vay nặng lãi và thiếu nợ rất nhiều. Để có thể trả nợ, bà ta liền lập mưu bòn rút của Cố gia.
Trong môt lần cha Cố không ở nhà, bà ta đã lén lút lấy một văn kiện bí mật của công ty mà cha Cố để ở phòng làm việc với mục đích bán cho công ty đối thủ của Cố Thị. Cũng may mắn việc làm của bà ta đã được ngăn lại kịp thời nếu không sự tổn thất của Cố Thị là vô cùng lớn.
Trước chuyện này, mẹ Cố rốt cuộc cũng nhìn rõ con người của vị bảo mẫu này.
Khi cảnh sát tới cửa, bà ta liền ôm lấy chân của mẹ Cố mà quỳ xuống kêu khóc: “Bà chủ, tôi không phải cố ý, là do bất đắc dĩ mà thôi. Bà chủ tha cho tôi lần này đi, về sau tôi không dám nữa. Nể tình tôi đã giúp việc cho Cố gia bao nhiêu năm qua, bỏ qua cho tôi lần này đi a.” Tiếng nói chanh chua vang lên trong sảnh lớn, nước mắt nước mũi giàn giụa trông vô cùng chật vật.
Đáng tiếc Cố Trường Ca lại không phải người dễ mềm lòng như mẹ Cố, liền không để ý lời than khóc của bảo mẫu mà báo với cảnh sát dẫn bà ta đi. Nhìn thấy không còn cơ hội, bà ta liền thay đổi thái độ, chửi mắng om sòm: “Tôi vì Cố gia nhà các người mà tận lực nhiều năm thế mà lại bị các người đối xử như vậy. Các người sẽ không có kết cục tốt, cũng đừng hòng chết tử tế được!”
Bà ta cật lực chửi mắng như vậy nhưng lại không nghĩ đến ngày trước khi cháu trai bà ta tính kế với Cố Trường Ly, Cố gia đã khoan dung với bà ta như thế nào. Càng không nghĩ tới, sự khoan dung này cũng không phải là mãi mãi.
Nháy mặt lại mười năm qua đi, cha mẹ Cố cũng tuổi tác ngày càng lớn, Cố Trường Thanh cùng với Tiểu bạch thỏ vẫn đang tận hưởng cuộc sống hôn nhân màu hồng.
Con trai của hai người lúc bé thì giao cho cha mẹ Cố dạy bảo, lớn lên thì đi theo Cố Trường Ca cùng Cố Trường Ly học tập.
Lúc này, Cố Trường Ly đã nhận rất nhiều giải thưởng quốc tế, trở thành cái tên được tất cả các quốc gia coi trọng. Cố Trường Ca cũng tiếp nhận vị trí của Cố Trường Thanh, trở thành người thừa kế của Tập đoàn tài chính Cố Thị.
Cố gia cũng chỉ có một người thừa kế duy nhất sau Cố Trường Ca là con trai của Cố Trường Thanh. Cố Trường Ly thì không biết yêu đương là gì, chỉ biết nghiên cứu, nghiên cứu. Cố Trường Ca thì chính là không còn hứng thú với nam giới, bởi vậy cậu nhóc này chính là nơi mà Cố gia đặt hết tâm huyết và kỳ vọng.
Mà cậu nhóc này lại vô cùng thích được ở cùng Cố Trường Ly. So với ông bà Cố lúc nào cũng áp lực, với người cha Cố Trường Thanh vô tâm, với bà cô Cố Trường Ca nghiêm khắc thì người cậu Cố Trường Ly lúc nào cũng lãnh đạm quả thật khiến cho nhóc vô cùng dễ thở. Cho dù bị Cố Trường Ly sai bảo không chút nể nang thì vẫn thấy thật vui vẻ. Chỉ đáng tiếc, người cậu này mười lăm năm sau cũng liền qua đời.
Cố Trường Ly sau khi chết liền để lại hết nghiên cứu của mình cho Cố Thị, khiến Cố Thị bởi vậy lại như hổ mọc thêm cánh.