Trong chốc lát, Vi Nhất Tiếu cùng Trương Siêu Quần và Diệt Tuyệt Sư Thái đã phi thân chạy hết ba vòng tròn lớn, mắt thấy Diệt Tuyệt Sư Thái chỉ cần vượt lên một bước chân, thì mũi kiếm có thể đả thương được địch thủ, nhưng cứ mãi chênh lệch như thế một bước.
Vi Nhất Tiếu tuy rằng phóng trước, Diệt Tuyệt Sư Thái là từ phía sau đuổi tới, nhưng y trong tay còn ôm lấy một người, có thêm chừng mấy chục cân trọng lượng, cho nên khinh công tranh tài coi như đánh ngang hàng, nhưng so ra dù như thế nào, cũng là Diệt Tuyệt Sư Thái thua y một bậc.
Các đệ tử của phái Nga Mi thấy Tĩnh Huyền bị người ta bắt đi mà nằm yên trong lòng kẻ địch như một cái xác không hồn, không hề cử động chút nào, ai nấy đều lo lắng và kinh hãi vô cùng, mọi người khi mắt thấy Diệt Tuyệt Sư Thái là một cấp đại tông sư, nàng cùng Vi Nhất Tiếu ở trên đồi cát chạy gấp bay bay, nhưng cát bụi không có bay lên, đó là do trình độ khinh công cực cao mới có thể làm được, nhưng vị Võ Đang thiếu hiệp lại dĩ nhiên cũng có thể làm được, rõ ràng khinh công của hắn cùng sư phụ bọn họ ở cùng một trình độ, hai người tuy rằng đều đuổi không kịp người trong Ma Giáo, nhưng lại sánh vai cùng nhau, cũng là cực kỳ hiếm thấy.
Kỷ Hiểu Phù cùng Đinh Mẫn Quân đều là ngạc nhiên đến cực điểm, đặc biệt là Đinh Mẫn Quân, nàng rất rõ ràng hơn về sâu cạn võ công của Trương Siêu Quần, ngày ấy ở Thiết Cầm Cư núi Côn Luân, Trương Siêu Quần cùng Ban Thục Nhàn giao đấu, nội công không đạt tới như vậy cảnh giới như bây giờ, trong lòng nàng kinh nghi, nhưng cũng không tiện để hỏi.
Chạy vội tới vòng tròn thứ tư, thì Vi Nhất Tiếu đột nhiên xoay người lại, hai tay duỗi ra, cầm trong tay đệ tử Nga Mi hướng về phia sau quăng lại, Diệt Tuyệt Sư Thái chỉ cảm thấy một trận cuồng phong đập vào mặt, khí thế lực ném đi làm người ta không thể đương đầu, nàng ngưng khí dùng thế “Thiên cân trụy” trụ lại hai chân, nhẹ nhàng đỡ lấy người đệ tử, để qua ở một bên.
Lúc này Vi Nhất Tiếu cười dài ha hả nói:
– Lục đại môn phái vây đánh Quang Minh Ðỉnh có phải là dễ dàng như các người tưởng đâu?
Nói xong y hướng về phía bắc bay nhanh, lúc đầu khi cùng Trương Siêu Quần, Diệt Tuyệt Sư Thái truy đuổi thì dưới chân cát bụi không bay, lúc này Vi Nhất Tiếu lại dùng chân duỗi đá cát vàng tung bay, một đám bụi cuồn cuộn mịt mù, thanh thế uy mãnh, chẳng khác nào một con rồng vàng dài mười mấy trượng, làm che khuất hình bóng của Vi Nhất Tiếu.
Trương Siêu Quần định tiếp tục truy, nhưng thấy Diệt Tuyệt Sư Thái đã ngừng lại, cho nên hắn cũng ngừng trụ, đi tới bên cạnh Diệt Tuyệt Sư Thái, thấy nữ đệ tử kia ngất đi, nhưng là tính mạng không ngại, nên yên lòng, nói:
– Sư thái, đây là người Ma Giáo hướng về chúng ta thị uy, không cần để ý tới, chỉ vào một mình hắn, không thể nào lật nổi sóng lớn đâu!
Diệt Tuyệt Sư Thái nghiêm nghị nói:
– Siêu Quần, ngươi nói cũng đúng, chờ lục đại phái nhân mã đến đông đủ, những tên Ma Giáo tặc nhân có gì mà đáng sợ!
Chúng đệ tử Nga Mi dồn dập vây quanh, Trương Siêu Quần lúc này trong đầu vẫn đang tính toán nên làm sao hóa giải trận quyết đấu này, lặng lẽ không nói, Diệt Tuyệt Sư Thái hơi mỉm cười nói:
– Siêu Quần, khinh công của ngươi rất tốt, Trương chân nhân truyền thụ Võ Đang Cửu Dương thần công cho ngươi à?
Nguyên lai, Diệt Tuyệt Sư Thái vừa rồi ở truy đuổi Vi Nhất Tiếu, cũng nhìn ra nội công của hắn cùng Nga Mi Cửu Dương thần công bắt nguồn từ một mạch xuất xứ, nàng cũng không biết, sở học Trương Siêu Quần cũng không phải là từ những mảnh ghép rời từ Cửu Dương Chân Kinh của Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, mà sở học của hắn, đúng là chính tông nguyên bản của Cửu Dương Chân Kinh .
Trương Siêu Quần nói:
– Tiểu bối có chút kỹ năng, khiến cho sư thái cười chê rồi.
Diệt Tuyệt Sư Thái thấy hắn khiêm tốn, lại càng hài lòng, hướng về những nữ đệ tử từng người nhìn lại, đúng là không có một ai võ công có thể trên hắn, trong lòng càng sầu muộn, sau khi để chúng đệ tử đi nghỉ ngơi, trong đêm còn lại, Vi Nhất Tiếu cũng không có xuất hiện nữa.
Ngày kế tiếp đi về hướng tây, đi hơn bốn mươi dặm, đến giữa trưa, thái dương ở trên đỉnh đầu, nóng bức dị thường, chính trong thời khắc, hướng tây bắc bỗng truyền đến mơ hồ tiếng binh khí chạm nhau cùng tiếng hô quát, mọi người không đợi Diệt Tuyệt Sư Thái cùng Đại sư tỷ Tĩnh Huyền hạ lệnh, tất cả đều tăng nhanh bước chân, hướng về phía tiếng động đi nhanh.
Không lâu, phía trước mặt xuất hiện mấy hình bóng nhảy lên lẫn nhau kích đấu, chạy vội tới gần, thì thấy là ba đạo nhân áo bào trắng cầm trong tay binh khí, vây công một vị thư sinh trung niên, ba đạo nhân này bên ống tay áo tay trái trên đều thêu ba ngọn lửa màu đỏ, hiển nhiên là người của Ma Giáo, trung niên thư sinh kia tay trường kiếm, ánh kiếm lấp loé, cùng ba đạo nhân đánh thật là kịch liệt, lấy một địch ba, nhưng trung niên thư sinh kia không hề rơi xuống thế hạ phong một chút nào.
Diệt Tuyệt Sư Thái cùng Trương Siêu Quần và Kỷ Hiểu Phù, Đinh Mẫn Quân đi chung một chỗ, khẽ nói:
– Thì ra Ân lục hiệp so với chúng ta đã đến sớm hơn chút.
Trương Siêu Quần ngẩn ra, lúc này hắn mới biết, trung niên thư sinh kia chính là Ân Lê Đình.
Trương Siêu Quần lặng lẽ hướng về phía Kỷ Hiểu Phù nhìn lại, Kỷ Hiểu Phù trong mắt hờ hững, không có một chút nào chập chờn tâm tình, Trương Siêu Quần âm thầm phỏng đoán, cũng không biết trong lòng nàng, là từng có một đoạn tình với Dương Tiêu trọng yếu, hay là cuối cùng đối với Ân Lê Đình trọng yếu, hoặc là ngày ấy nàng đã cùng với mình đã từng có chuyện tình một đêm, trong lòng nàng có để lại một chút vị trí nào? Nghĩ tới nghĩ lui, không tìm ra được manh mối, đệ tử đều phái Nga Mi đều ở bên cạnh, cũng là không cách nào hỏi, hắn liền quay đầu hướng về phía Ân Lê Đình nhìn lại.
Trường kiếm của Ân Lê Đình càng đánh càng nhanh, đột nhiên chàng ta quay mình lại hét lới một tiếng, mọi người chỉ nghe “xoẹt” một tiếng , ngực của một đạo sĩ Ma Giáo đã bị đâm thủng.
Các đệ tử của phái Nga Mi không sao nhịn được khẽ thất thanh kêu la:
– Thế kiếm này là Thuận Thủy Thôi Châu, đó chính là một thế kiếm rất tuyệt của phái Võ Ðang …
Các đệ tử của phái Nga Mi đứng ở đàng xa xem hai bên đánh nhau nhưng không tiến lên trợ giúp.
Hai tên đạo sĩ Ma Giáo còn lại, thấy bên mình đã có một người bị thương mà đối phương lại có người giúp sức nên cả hai đã hoảng sợ rồi, đột nhiên chúng cùng kêu rú lên một tiếng thật lớn, chia nhau theo hai hướng nam bắc mà đào tẩu.
Ân Lê Đình đuổi theo đạo sĩ chạy về phía nam.
Khinh công của Ân Lê Đình cao siêu hơn đối phương rất nhiều nên Ân Lê Đình chỉ chạy bảy tám bước đã tới sau lưng kẻ địch liền, Ân Lê Đình giơ chưởng lên nhằm lưng của đạo sĩ đó đánh luôn, đạo sĩ ấy quay song đao trở lại chống đỡ, muốn cùng Ân Lê Đình lưỡng bại câu thương, các đệ tử của phái Nga Mi trông thấy Ân Lê Đình cùng lúc một mình, khó có thể đuổi theo kịp cùng lúc hai đạo sĩ, vì tên đạo sĩ chạy về hướng bắc khinh công cao siêu vô cùng, càng chạy càng nhanh.
Ai cũng đoán chắc với tình thế này chờ tới khi Ân Lê Đình giết chết được kẻ địch ở phía nam thì không thể đuổi kịp tên thứ hai đã đào tẩu về hướng bắc.
Các đệ tử phái Nga Mi đã coi người Ma Giáo như kẻ thù nên ai nấy đều đưa mắt nhìn về phía đại sư tỷ Tĩnh Hư để chờ nàng ra lệnh đi đón bắt tên đó, hơn nữa có mấy nữ đệ tử ngày thường chơi rất thân với Hiểu Phù, biết Ân Lê Đình đã từng có hôn ước với Hiểu Phù, vì vậy Ân Lê Đình của phái Võ Ðang có quan hệ đặc biệt với phái Nga Mi, mà Hiểu Phù thì bị Quang Minh tả sứ Dương Tiêu của Ma Giáo dâm ô cho nên ai nấy lại càng thương cảm Ân Lê Đình hơn, chỉ muốn giúp được một tay, đại sư tỷ Tĩnh Hư cũng trù trừ không biết nên định đoạt ra sao cho phải.
Nàng nghĩ thầm:
– Ðịa vị của Võ Ðang lục hiệp rất lớn, ở trong võ lâm, chàng được tôn sùng biết bao, nếu chàng ta không lên tiếng cầu giúp, mà ta bỗng nhiên ra tay bắt hộ kẻ địch kia cho chàng như vậy rất bất kính với chàng .
Nàng ta vì nghĩ như vậy nên không ra lệnh cho các sư muội sư đệ đuổi bắt tên đạo sĩ nọ.
Ngay vào lúc này, Trương Siêu Quần hét lớn một tiếng, kêu lên:
– Lục sư huynh, tiểu đệ đến trợ giúp đây!
Từ xa xa, bóng dáng Ân Lê Đinh nhoáng lên, song chưởng chậm rãi, đạo nhân kia song đao vung vẩy, ánh đao lấp loé, liều mạng chống trả.
Trương Siêu Quần hai chân đạp nhanh, đạo sĩ Ma giáo chạy trốn phía bắc khinh công thật là tuyệt vời, chúng đệ tử Nga Mi đều lo lắng vị Võ Đang Trương công tử này đuổi không kịp, âm thầm thay hắn sốt ruột, chỉ riếng có Diệt Tuyệt Sư Thái hoàn toàn tự tin, nàng tuy chưa từng thấy Trương Siêu Quần triển khai võ công, nhưng về phương diện trình độ khinh công của hắn, đã là có thể cùng mình sánh vai cùng nhau, đuổi theo đạo sĩ kia, dĩ nhiên là không thành vấn đề của hắn.
Lúc này, Ân Lê Đình bên kia đã phân ra được thắng bại, chỉ thấy đạo sĩ Ma Giáo cùng y triền đấu thân thể loạng choạng, giống như là uống rượu say vậy, song đao bỏ xuống, hai tay trên không trung múa tung loạn trảo, Ân Lê Đình không để ý đến y nữa, tự mình xoay người hướng về phía mọi người phái Nga Mi đi tới, Ân Lê Đình mới đi vài bước chân, đạo sĩ kia rên lên một tiếng, ngã ngửa lên trời, nằm bất động, còn Ân Lê Đình dùng thủ pháp gì đem hắn đánh gục, thì ai cũng không có nhìn thấy rỏ.
Bây giờ Diệt Tuyệt Sư Thái cũng gật đầu, quay đầu nhìn Kỷ Hiểu Phù, trong lòng thở dài, Kỷ Hiểu Phù bị ma giáo Quang Minh tả sứ Dương Tiêu làm nhục, đương nhiên là không thể tái giá gả cho Hân Lê Đình, cũng là do Kỷ Hiểu Phù không có phúc phần.
Diệt Tuyệt Sư Thái lại là nghĩ đến, phái Võ Đương có Võ Đang thất hiệp, mỗi người trên người đều có tuyệt nghệ, võ nghệ cao cường, này Ân Lê Đình võ công đã là như vậy, bên kia Trương Siêu Quần cũng là như thế, còn phái Nga Mi thì năm nào mới có truyền nhân tuyệt thế đây?
Lại nhìn hướng về bên kia Trương Siêu Quần, chỉ thấy thân hình hắn như gió, bạch y tung bay, tư thế tiêu sái phiêu dật, khác nào nước chảy mây trôi, càng đuổi càng gần, không lâu lắm, đã bắt kịp đạo sĩ kia, mắt thấy trốn không thoát, đạo sĩ hét lớn một tiếng, xoay người lại đâm kiếm, Trương Siêu Quần vừa rồi nghe thấy đệ tử Nga Mi thán phục Ân Lê Đình, nên hắn cũng có ý định thể hiện bộc lộ ra tài năng, vẫn không dừng bước, trực tiếp hướng về đạo nhân thừa thế phi thân lên thật cao, lấy tốc độ cực nhanh ở giữa không trung, rồi nín thở dừng lại, thân thể xoay chuyển, đạo sĩ kia vung kiếm đâm lên lòng bàn chân hắn, Trương Siêu Quần một chân đá văng ra thân kiếm, rơi xuống đất, tiếp theo một chiêu “Mộc Lan Loan Cung” cánh tay như sóng vỗ, trùng điệp tấn công, chiêu thức uyển chuyển tinh xảo, đạo sĩ kia hoa cả mắt, đứng ngẩn ra, đột nhiên một cánh tay hắn duỗi ra vỗ mạnh, đạo sĩ chỉ cảm thấy thân thể nhẹ đi, văng lên giữa không trung, không chờ rơi xuống đất, Trương Siêu Quần đã là bay lên, thân thể quay 360 độ, nộ quát một tiếng, một cước tung ra, đạo sĩ kia bị đá bay xa tầm hai trượng rơi xuống đất, máu tươi phun mạnh, nằm im không nhúc nhích, Trương Siêu Quần thân thể như ngọc, áo trắng như tuyết, không nói ra được hết nét anh dũng tiêu sái.
Chúng đệ tử Nga Mi nhìn đến mê mẩn hoa mắt, Diệt Tuyệt Sư Thái trước mặt Ân Lê Đình lớn tiếng:
– Giỏi ! Khinh công tốt! Quyền pháp hay! Cước pháp giỏi!
Vừa rồi Trương Siêu Quần cố ý chứng tỏ vỏ công của mình, liên tiếp sử dụng ba thế công phu, xem qua thật là làm cho lòng người dao động, Ân Lê Đình nhìn thấy cũng rõ ràng, liên tiếp là ba loại võ công khác nhau.
Ân Lê Đình hướng về Diệt Tuyệt Sư Thái khom mình hành lễ, nói rằng:
– Đại sư huynh tệ phái suất lĩnh các sư đệ cùng đệ tử đời thứ ba, tổng cộng 32 người, đã đến bên chân núi nhất tuyến rồi, vãn bối phụng mệnh Đại sư huynh, tới đón tiếp quý phái.
Diệt Tuyệt sư thái hỏi:
– Tốt lắm! Như vậy phái Võ Ðang đã tới trước, chẳng hay quý phái đã đấu với Ma Giáo mấy trận rồi?
Ân Lê Đình trả lời:
– Tệ giáo đã giao chiến ba lần với Mộc, Hỏa hai kỳ của Ma Giáo và đã giết chết được mấy tên yêu ma, thất sư đệ Mạc Thanh Cốc cũng đã bị thương nhẹ…
Diệt Tuyệt Sư Thái gật đầu mấy cái.