Vu Đồng tỉnh lại , phát hiện mình đang nằm trên một cái giường nhỏ , hắn có cảm giác là toàn bộ thế giới này rất khác so với trước kia , nó đã thay đổi . Bản thân hắn cũng vậy , hắn vươn cánh tay ra , trông nó thật nhỏ nhắn , non nớt và có chút mũm mĩm .
Đây là mình sao ? Vu Đồng trong nội tâm cảm thấy kinh dị .
Sao mình lại hoá thành tí hon thế này ?
Vu Đồng nhìn xung quanh , ở đây chính là một cái gian phòng lớn , trên tường được quét vôi trắng . Tuy nhiên theo năm tháng mà nó đã bị bong tróc ra , bên trong còn thấy cả màu đỏ thẫm của từng viên gạch , lúc này Vu Đồng mới sực nhớ ra . Có lẽ nào ! Chính là nó !
Nhưng mà sao mình lại bị như này , mà sư phụ đâu ?
Vu Đồng không thể cảm nhận được khí tức của sư phụ mình , nhưng mà hắn biết rõ mình là đang trở về thời điểm lúc 2 tuổi , có nghĩa là đang ở năm 1988.
Trước kia không có việc làm , Vu Đồng cũng rảnh rỗi nên cũng có đọc qua mấy bộ tiểu thuyết xuyên không . Đương nhiên cũng có khá nhiều nhân vật chính xuyên về thời điểm khi còn bé , trường hợp của hắn lúc này y như vậy.
Chuyện này hẳn là do sư phụ làm ra !
Nhưng mà hắn đang đặt cho mình dấu hỏi . Tại sao với năng lực mạnh mẽ thế này mà sư phụ mình lại không quay về thời điểm trước kia để ngăn cản chuyện đáng tiếc xảy ra .
Đơn giản vì họ tan biến hết linh hồn chứ không phải trường hợp giống mẫu thân Vu Đồng được giữ lại linh hồn dưới địa phủ đâu mà cứu .
Ngẫm lại cũng thấy đúng , Vu Đồng toả ra thần thức trong nháy mắt bao trùm toàn bộ vũ trụ nhưng tuyệt nhiên vẫn không tìm được bóng dáng sư phụ của mình , lẽ ra hiện tại, tức là sư phụ của quá khứ lúc này đang ở trong cái nhánh cây kia mới đúng , xem ra hắn càng cho cái lý luận của mình là đúng , mất đi linh hồn cũng có nghĩa là dù có trở về quá khứ đi nữa cũng chẳng thể nào được hồi sinh .
Vu Đồng vội vàng thu lại thần thức , hắn cảm thấy cái đầu đau như búa bổ , suýt nữa thì ngất ! Lực lượng của hắn bây giờ so với sư phụ còn chưa đến 1% mà gượng ép sự dụng thần thức làm nguyên khí hao tổn rất nhiều, giờ mà muốn khôi phục thì cũng phải mất khá nhiều thời gian để có thể thi triển chiêu này lần nữa , giờ hắn cũng chán chán , thôi thì lôi 36 thị thần ra ngồi bốc phét chút vậy .
Thiên Nhất là người được tạo ra đầu tiên, theo Hoan Hỉ đại đế lâu năm nhất , lúc này vẻ mặt hắn trông rất đau thương :
-Haizz....thiếu chủ à, hồi trước đại đế có nói là ngài nắm giữ một loại cấm thuật cho phép thay đổi thời-không,nhưng nó rất là nguy hiểm , không thể ngờ được là phút cuối ngài ấy lại sử dụng chiêu này.
Vu Đồng ngạc nhiên :
-Mạnh mẽ như vậy luôn ! À... chúng ta cũng đừng xưng hô khách khí chư vậy , sau này cháu sẽ gọi là chú Thiên ,còn chú cứ kêu cháu là Vu Đồng được rồi .
Thiên Nhất tỏ vẻ từ chối mấy lần nhưng Vu Đồng lại không chịu, hắn cũng đành nghe theo ,hai người cứ như vậy mà rơi vào câu chuyện của mình .
Đột nhiên Vu Đồng quay ra hỏi
-Ê thế sau này cháu có thể dùng cấm kị thuật không ?
Thiên Nhất hết hồn nói :
-Hâm à ... Cấm kị thuật không thể tuỳ tiện sử dụng được ,nghe đại đế nói chiêu này khi được sử dụng sẽ làm cho người thi triển hồn phi phách tán khỏi vũ trụ , kể cả trong tương lai lẫn quá khứ cũng sẽ bị biến mất luôn ,coi như kiểu chưa từng được sinh ra vậy .
Vu Đồng chợt ngây ngẩn cả người , giờ hắn mới biết sư phụ của mình tốt với mình như thế nào, hắn lẩm bẩm :
-Sư phụ à, người cũng thật là .... Cho dù có lật tung cái âm phủ này lên , lãng phí mất mấy trăm năm thời gian đi nữa thì đệ tử cũng không muốn rời xa người đâu ,chẳng lẽ người quên mình nói chúng ta sẽ còn gặp lại nhau sao ? Chẳng lẽ đây là cú lừa của sư phụ !
Vu Đồng thì thào nói , bên cạnh Thiên Nhất cũng đã nghe vào tai nhất thời kích động :
-Thiếu chủ , cháu nói là thật á ! Đại đế nói hai người sẽ còn gặp lại nhau à ?
Vu Đồng giật cả mình nhưng cũng gật gật đầu :
-Đúng vậy , sư phụ có nói như vậy nhưng xem ra người chỉ là đang an ủi cháu mà thôi !
Chúng thi thần bên cạnh đột nhiên cao hứng cả lên , Thiên Nhât lại nói :
-Thiếu chủ , cháu mới ở bên Đại Đế không lâu nên vẫn chưa biết tính cách của ngài ấy ,từ trước đến nay đại đế chưa bao giờ nói suông !
Bên cạnh mọi người cũng gật đầu phụ hoạ .
Thấy bọn họ như vậy , Vu Đồng trong nội tâm sinh ra một tia hy vọng , tuy nhiên lúc sau lại thở dài :
-Cũng chả biết sao ... nhưng mà cháu vẫn không cảm thấy khí tức của sư phụ trong vũ trụ này
Thấy hắn nói thế , Thiên Nhất vội cắt ngang :
-Thiếu chủ yên tâm , đại đế đã nói là làm được , với thần thông của mình thì mọi chuyện cũng đếu có thể làm được .À đúng rồi , cháu định làm gì tiếp theo trong tương lai đây ?
-Định làm gì á ?
Vu Đồng chần chừ, trước kia thì hắn muôn xuống âm phủ tìm mẹ mình , không nghĩ tới sư phụ sử dụng cấm thuật trở về 26 năm trước . Xem ra chuyện này không cần làm nữa, bây giờ hắn cũng đang mê man tự hỏi .
Giờ làm cái gì nhỉ ? Buôn bán à , làm vua kinh tế ??? Làm chính trị , âm thầm không chế các nước khác ? Hay là gia nhập quân đội ,oánh nhau sập trời rồi trở thành bá chủ thế giới ?
Vỡi bản lĩnh hiện tại , mấy chuyện này quá là đơn giản cho nên Vu Đồng cũng hơi chán chán . Hắn là muôn giả heo ăn thịt hổ cơ !