Sau một tháng ở chung , tình cảm sư đồ cứ thế tăng mạnh , Vu Đồng cũng không chịu được ly khai , hắn thâm tâm đã coi Hoan Hỉ đại đế là thân nhân thứ hai của mình , hắn thật sự không muốn mất đi một người nào nữa ....
-Đồ nhi , ý vi sư đã quyết ...
Thấy Vu Đồng đau thương như vậy , Hoan Hỉ cũng không còn cách nào khác , đây là hắn quyết định .
Một lúc sau , một đạo ánh sáng đem tầm mấy chục người đến , tất cả đều là trung niên , họ xếp hàng chỉnh tề rồi đồng loạt quỳ xuống trước mặt Hoan Hỉ đại đế , người cầm đầu nói :
-Thiên , Địa , Huyền , Hoàng cùng 36 Thị Thần tham kiến đại đế .
Hoan Hỉ đại đế khẽ gật đầu, đối với bọn họ đưa tay nói :
- Đứng lên hết đi, à.... đây chính là thiếu chủ của các ngươi !
Mấy thị thần quay ra làm lễ với Vu Đồng một cái xong thì Hoan Hỉ đại đế lại nói tiếp :
-Thiên Nhất a , những năm gần đây đã khổ cực trông coi bản đế , khổ cho mọi người rồi !
Thiên Nhất lắc đầu :
- Sinh mạng của chúng thần đều do đại đế tạo ra , làm sao ngài có thể dùng những lời lẽ khách khí như vậy .
Hoan Hỉ đại đế nói tiếp :
-Đúng vậy , tất cả mọi người đều ở đây đều do bản đế tạo ra , mặc dù mang danh chủ tớ nhưng thật tâm bản đế cũng đều coi mọi người như con mình vậy , hmm...Bây giờ ta muốn theo mấy vị thiên hậu, mọi người về sau hãy hết lòng quan tâm lấy vị đệ tử này của bản đế a .
Thiên Nhất lắp bắp kinh hãi
-Đại đế , ngài...ngài muốn đi đâu ???
Hoan Hỉ nhìn lên trời , giọng nói có chút bi thương :
-Kể từ khi nghe tin mấy vị thiên hậu biến mất , bản đế đã không còn lưu luyến gì nữa ,mọi người hay chăm sóc thiếu chủ của mình , bản đế muốn đi theo các nàng rồi !
Chúng thần thị khuỵu xuống khóc rống lên ,nhưng cũng không ai khuyên can , họ đã biết kiểu gì ngày này cũng sẽ đến . Đi theo vị đại đế này bao nhiêu năm , họ còn không rành tính chủ nhân của mình sao !
Thiên Nhất nói :
-Đại đế , chúng ta từ khi sinh ra đến nay đều một mực đi theo ngài , giờ ngài muốn đi , xin ngài hãy cho phép chúng ta đi cùng .
Hoan Hỉ đại đế sắc mặt trầm xuống , quát :
-Hồ đồ , tất cả mọi người chết hết thì ai sẽ chiếu cố đệ tử bé bỏng của ta !
Thiên Nhất hưng hức nói :
-Thiếu Chủ có được toàn bộ năng lực của ngài , cần gì chúng ta phải chiếu cố , xin ngài hay cho tất cả chúng ta cũng theo ngài đi thôi !
Hoan Hỉ đại đế cả giận nói :
-Không cần nói nữa , chuyến đi này hoặc bản đế có thể còn một chút hy vọng , bản đế đáp ứng các ngươi , nếu có thế sống sót thì sẽ cùng mọi người gặp lại , còn nếu như mọi người còn ngoan cố không chịu thay đổi , tất cả mọi người cùng bản đế từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt .
Chúng thị thần không dám nói thêm lời nào nữa , Hoan Hỉ đại đế gọi Vu Đồng tới cùng nhau đi dạo tới 1 một nơi xa xa , lúc này khuôn mặt Vu Đồng cũng đã ướt tèm nhem.
-Coi kìa ...con cứ như là con gái vậy .
Vu Đồng nghẹn ngào nói :
-Sư phụ , đệ tử thật sự cảm thấy rất luyến tiếc ,sau này đều không có cơ hội gặp lại sư phu rồi .
Hoan Hỉ đại đế cũng là thở dài một tiếng, cúi đầu trầm tư hồi lâu, sai đó đột nhiên cười nói :
- Không chắc ,nói không chừng vi sư và con sẽ còn được gặp nhau , đến lúc đó mong đệ tử của vi sư cũng đừng có quá mức hết hồn .
Vu Đồng có chút vui mừng ,vội hỏi nói :
-Sư Phụ nói thật á ?
Hoan Hỉ đại đế mỉm cười nói:
-Vi sư từ trước đến nay không nói lời hai , Thiên Nhất bọn họ biết rõ vi sư làm người như thế nào , nếu không tin con có thể đi họi bọn họ.
Thấy Vu Đồng cao hứng trở lại , Hoan Hỉ đại đế lại nói :
-Vi sư hỏi con , nếu sau ngày tìm được mẹ rồi thì con sẽ đối đáp với nàng như nào ?
Vu Đồng thần sắc kiên định nói:
- Ta sẽ cho nàng sống lại , sau đó hết mực hiếu thuận ,hết mực cố gắng làm cho nàng hạnh phúc !
Hoan Hỉ đại đế mỉm cười nói :
- Điểm ấy vi sư tin tưởng con , nhưng con cụ thể muốn làm như thế nào ? Cho nàng thật nhiều thứ giá trị về mặt vật chất hay thật nhiều vui vẻ về mặt tinh thần ?
Vu Đồng trả lời rất tự nhiên :
- Chứ sao nữa , đối với người quan trọng của mình thì con sẽ cho nàng cả hai thứ trên .
Hoan Hỉ đại đế lại cười nói:
-Đệ tử ôi là đệ tử ,con chỉ thấy được bề ngoài mà thôi . Thực ra không quan trọng vật chất hay là tinh thần , mà nó tóm gọn là thân thể phải hoàn toàn thoả mãn ( vler ẩn ý ) , cái mà gọi là "thoả mãn " thì nó có rất nhiều phương diện .
Vu Đồng cũng ngây thơ không rõ lời nói của sư phụ mình .
-Vi sư cũng không tiện nói cụ thể , chính con phải tự mình nhận thức ra, thôi được rồi , bước cuối cùng là truyền công chúng làm mau để ta còn đi .
Chỉ là một trong nháy mắt, thầy trò hai người liền hoàn thành quá trình truyền công , cái thế giới do Hoan Hỉ đại đế tạo ra cũng theo đó mà sụp đổ . Vu Đồng nhìn quanh bốn phía , đây chính là chỗ Hoành sơn lúc trước . Còn bây giờ thì chỉ thấy hắn và sư phụ của mình ngồi vắt vẻo trên một cái cây , xung quanh mấy thị thần lăng không lơ lửng xung quanh hai người.
Bất chợt Hoan Hỉ đại đế ném trên tay một nhánh cây, tuy nhiên Vu Đồng hắn đã học chiêu thức này nhưng đây dù sao cũng là lần đầu tiên nhìn thấy , không khỏi há hốc mồm cái mảnh không gian vô biên nãy giờ hắn ở chính là nằm trong cái nhánh cây ban nãy , công nhận hắn hên thế nào lại rơi vào cái nhánh cây đó mới hay !
Ngoắc đem ba mươi sáu thần thị gọi vào bên người, Hoan Hỉ đại đế cười nói:
- Được rồi , bản đế sẽ dùng mấy điểm thần lực cuối cũng để tiễn mọi người một đoạn đường , à đồ nhi , nhớ kĩ mọi việc đều phải làm theo bản tâm của mình , không thể bị bất kì quy củ nào trói buộc !!!
Nói xong hai tay vung lên, mọi người liền biến mất ở trước mặt của hắn, mà Hoan Hỉ đại đế đã ở trong nháy mắt biến thành hư vô!