Đi mãi rốt cuộc Vu Đồng mới gặp được một cái đình nhỏ ven đường , ở phía xa xa hắn thấy một lão nhân tóc đã bạc trắng ngồi quay lưng với mình .
Vu đồng bề bộn chạy tới hỏi :
-Ông lão này ,xin hỏi ông ngồi đây lâu chưa ?
Ông lão không hề động đậy ,chỉ hở miệng khẽ nói, thanh âm có chút giống thanh niên trẻ tuổi :
-Cũng chẳng rõ nữa , chắc tầm 100 năm .
Thấy thế ,Vu Đồng lo lắng hỏi
-À , xin hỏi ông có thấy một người phụ nữ ước chừng 50 tuổi đi ngang qua đây không, đại khái là tầm 4 ngày trước !
Ông lão kia đáp:
-Làm gì có , cậu chính là người đầu tiên trong trăm năm qua tới được đây, và nơi này cũng là lần đầu chính thức có một ngoại nhân bước vào , là nhóc con ngươi đó !
- Sao lại là người đầu tiên .
Vu Đồng ngẫm nghĩ rồi lại quay ra nói tiếp với ông lão kia :
-Không thể như vậy , một ngày có bao nhiêu người chết , sao cháu lại là người đầu tiên được .
Ông lão kia thở dài :
-Cậu cho rằng ai chết cũng có thể tới đây được sao ?
Vu Đồng ngạc nhiên :
-Chứ đây không phải âm phủ sao ? Người chết đi không tới nơi này sao ?
Ông lão tiếp tục nói :
- Nhóc có thể ngồi xuống trò chuyện với anh một chút không , cũng đã mấy trăm năm cũng không trò chuyện rồi , cứ coi như anh là người cuối cùng nghe cậu thổ lộ hết những tâm tư của mình , biết đâu anh có cách giúp thì sao ?
Vu Đồng thở dài , đương nhiên cũng không coi lời ông ta nói là thật , hắn cảm thấy hy vọng tìm thấy mẫu thân đã thất bại , hơn nữa nhìn ông lão kia cũng đáng thương, rõ ràng là hơn trăm năm không có ai bầu bạn rồi , thế là hắn ngồi luôn ở phía sau ông lão mà thở dài :
-Được rồi !
Thấy hắn đáp ứng , ông lão kia quay ngoắt sang, Vu Đồng xem xét tướng mạo của hắn thì không khỏi thất kinh, vốn cho hắn là một lão già khọm nhưng bây giờ mới để ý , khuôn mặt người này với mình cũng trạc tuổi nhau ,khuôn mặt góc cạnh, tuấn mỹ mang theo một loại khí thế oai hùng khó tả , Vu Đồng cũng được coi là tiểu soái ca ,nhưng nếu mà so sánh với người này thì như kiểu con ếch với thiên nga vậy .
Bây giờ mới biết tại sao ông lão lại xưng anh với mình , thì ra do mình nhìn không rõ ,Vu Đồng biết mình vô ý cho nên vội vàng xin lỗi :
-Ấy chết ,em không nghĩ anh trẻ như vậy, vừa nãy cứ liên tục gọi cậu bằng ông lão , cho em xin lỗi nhé , vậy anh tên là gì ?
Người nọ khẽ mỉm cười :
-Nhóc xưng hô như vậy cũng là đúng thôi ,tuổi của anh đây chắc cũng vượt qua triệu năm rồi , về phần tên gọi , cậu cứ gọi anh là Hoan Hỉ được rồi .
Nói xong hắn thò tay ra khỏi áo đứng lên , dáng người gật gù bỗng chốc cao ngất :
-Hơn một trăm năm , bây giờ mới hoạt động tay chân , cảm giác có chút không quen ,à đúng rồi ... em trai , cậu tên gì ?
Vu Đồng lại ngẩn cả người , cái người tên Hoan Hỉ này không phải là đang bốc phét đó chứ ? Sống qua triệu năm ? Thế nhân loại từ vượn và khỉ tiến hoá lúc ấy là bao nhiêu năm ???
Hoan Hỉ biết Vu Đồng không tin thì cười nói :
-Nhóc không cần nghĩ lung tung , tí nữa nói chuyện rồi cậu cũng sẽ tin anh mà thôi , trước cứ nói cho anh biết tên , rồi sao tự nhiên lại một lòng muốn chết , bao nhiêu người thì muốn sông còn không được kia kìa .
Vũ Đồng buông lời chán nản , đối với Hoan Hỉ mà nói :
-Cũng được , em tên là Vu Đồng , về phần tại sao tự tử thì phải nói là em là một người thất bại cả đời .
Sau đó thì Vu Đồng kể lại toàn bộ chuyện của bản thân mình cho Hoan Hỉ nghe .
-Xem ra , cậu cũng là vì xuất phát từ tình yêu mà ra , cùng anh rất giống nhau ,anh cũng rất đồng cảm với nhóc, không biết em có muốn nghe chuyện tình của anh không ?
Vu Đồng đáp có luôn và thế là hết câu chuyện Vu Đồng lại cậu chuyện của Hoan Hỉ .
Chỉ thấy Hoan Hỉ thở dài một tiếng ,hắn cúi đầu xuống , bộ dáng đang rơi vào trầm tư , thanh âm nặng nề vang lên :
-Anh và một số người đã sinh ra cùng với cái vụ trụ này, mỗi người trong đó đều sở hữu một lực lượng cường đại không ai sánh kịp , mọi người cũng nhau tạo ra và cải tạo thế giới bây giờ , cùng nhau sống qua những ngày vui vẻ , bình an . Mãi về sau , mọi người xảy ra một chút tranh chấp nhỏ, thế là họ thành lập một cái tiểu liên minh không ngừng phát ra xung đột , sự xung đột này càng ngày càng nghiêm trọng , rốt cuộc vào 10 vạn năm trước , bọn họ xảy ra một cuộc đại chiến , trong trận chiến ấy , mọi thành tựu của thế giới mà bọn họ cùng nhau tạo ra đã bị chính bàn tay mình phá huỷ , cứ như thế lịch sử thế giới lại bắt đầu trở về con số 0, thời Nguyên Thuỷ .
Mà anh vốn không có tâm tư cùng bọn họ tranh chấp , chỉ muốn cùng vợ con yên tĩnh cùng nhau sinh hoạt , thế là anh liền dẫn vợ cùng đám người hầu rời xa khỏi cái chiến trường khốc liệt ấy ,nhưng cuộc đời không như mong muốn , về sau họ càng đánh nhau thì đương nhiên sức mạnh cũng theo đó bị giảm sút , vì không muốn ai trong số mọi người có thể an toàn phát triển , họ mới đem chiến trường vào ngôi nhà của anh , vì để bảo vệ vợ con anh cũng không toàn toàn lực đánh với họ một trận , cuối cùng bị trọng thương lâm vào hôn mê .Lúc tỉnh dậy thì nghe một số người hầu nói rằng trong lúc anh hôn mê thì trận chiến cũng không tìm ra người thắng cuộc , hầu hết còn bị tan thành mây khói , chỉ có vài người là lưu lại được một tia tàn hồn , mấy người đó được gọi là thánh nhân . Mà anh đã hôn mê mười vạn năm , mấy bà vợ đều dâng toàn bộ thần lực cứu chữa , tất nhiên họ cũng đã đều tan biến hết .
Nói đến đây vị thánh nhân kia cũng lệ rơi đầy mặt :
- Nhưng mà các nàng đều không có biết rằng không còn họ thì anh tỉnh lại có ý nghĩa gì chứ ! Cho nên khi anh tỉnh lại đã đều một mực đều muốn cùng các nàng tan biến
Vu đồng hơi có chút khiếp sợ , hắn vừa cảm thấy luyến tiếc cũng vừa cảm thấy nghi hoặc về vị thánh nhân này , không chịu nổi tò mò mà hỏi :
-Ơ .. không phải là theo truyền thuyết thánh nhân đều không có tình cảm nam nữ sao ? Như thế nào anh đây lại nhiều vợ như vậy , cái chính là sao không đi tìm mấy tên kia trả thù .
Hoan Hỉ cười lạnh nói :
-Nhóc nói mấy tên thánh nhân kia không có tình cảm nam nữ ư ??? Mà cũng đúng thôi , đó thực ra chính là mấy cái phân thân do họ tạo ra để phục vụ mục đích bản thân, đương nhiên sẽ không có cảm xúc luôn chứ đừng nói đến yêu đương . Nói cho chú em biết , thế gian này tất cả mọi thứ đều có tình cảm cả ngọn cây ngọn cỏ cũng vậy . Còn về phần báo thù , cái này cũng không cần thiết , dù sao họ cũng giúp con người phục sinh thêm một lần nữa, đối với thế giới này cũng như là một chút công lao . Hơn nữa , bản tôn của họ cũng đã tan tành mây khói , anh cần gì phải tự mình hạ thân phận đi tìm mấy cái phân thân so đo làm gì ?
(O dê ... truyện này ngựa giống vãi , dâm chịu không nổi luôn á :v , nói thật được mấy đoạn đầu yên bình , mấy đoạn sau ịch nhau như gà , chán :D )