Chương 10: Lão nhân quái đản

Xuân Hòa thành vốn cách Kinh thành đế đô rất xa, tốn rất nhiều thời gian mới có thể đến nơi. Mạn Cơ đi bằng xe ngựa nhanh nhất phải mất một tháng, lâu phải gần hai tháng mới tới.

Không cần vội, nàng cứ thong thả vừa đi vừa ngắm cảnh. Không gian có đồ ăn, bảo bảo lại còn nhỏ không thể chịu đường dài sóc nảy, cứ chậm rãi hảo.

Trong khi Mạn Cơ đang tiêu diêu tự tại thì danh tiếng của nàng đã vang khắp Cố Huyền quốc mà nàng không hề hay biết.

Miệng lưỡi thiên hạ còn nhanh hơn tốc độ ánh sáng.

Hình tượng của nàng được tạo nên từ lời nói là một nữ tử trẻ tuổi dung mạo tuyệt diễm, ưa thích y phục đỏ và đem theo một nam hài. Từ người này truyền qua người khác, hình tượng nàng càng ngày càng trở nên hoàn mĩ. Thiên hạ đều gọi nàng với cái tên Mạn Cơ tiên y.

Nàng về sau biết nhất định sẽ cười nhạt mà nói: " Ta đâu phải thần tiên, tiên y gì chứ, nghe thật mĩ lệ nhưng ta cũng sẽ già, cũng sẽ chết".

Nhìn trời cũng gần trưa, Mạn Cơ cho xe ngựa dừng lại đem đồ ra làm cơm trưa. Xung quanh đây vắng vẻ chỉ có mẫu tử hai người.

" Bảo bối, ngoan ngồi đây. Nương đi chuẩn bị cơm trưa " Đặt bảo bảo ngồi lên tấm vải nàng vừa trải, rất nhanh đi nhóm lửa nướng thịt gà. Bảo bảo ngoan ngoãn ngồi xem nàng.

Mạn Cơ đặt con gà đã ướp săn gia vị lên lửa quay, lớp da dần bị quay chảy mỡ phát ra thanh âm " xèo xèo, tí tách" hương thơm lan tỏa xung quanh bay theo hướng gió. Thịt bên trong ngấm gia vị cũng đã chín. Quét thêm một lớp mật ong bên ngoài lớp da gà tăng thêm mĩ vị mê người.

" Ôi thật thơm quá" Một lão quái nhân từ đâu nhảy ra, mũi dùng sức hít vài cái. " Thơm chết mất. Tiểu nha đầu, sao gà nướng của ngươi có thể thơm như vậy?!" miệng tóp tép hỏi nàng nhưng mắt dán chặt lấy con gà.

Vũ Phong Khinh đang ngủ trên cây ai ngờ lại có hương thơm của thịt gà nướng đánh thức hắn dậy, lần theo mùi hương hắn thấy một nữ tử cùng một nam hài đang nướng gà, hắn bèn chạy lại xem, hương thơm thực sự quá mê người.

Mạn Cơ thầm đánh giá lão nhân trước mặt, đầu tóc bạc phơ nhưng chân tay nhanh nhẹn, ánh mắt linh hoạt, một thân vải thô nâu sậm. Nhìn kiểu gì cũng thấy cổ quái.

" Đương nhiên rồi. Món ăn nương làm đều là tuyệt hảo" Chợt bảo bảo thay nàng đáp lại, giọng nói non nớt thập phần đáng yêu.

" Ồ. Vậy sao?!" Hắn như chỉ nghe được mà đáp lại. Mắt nheo lại đánh giá nàng, dung mạo xinh đẹp, trên người thoang thoảng mùi thảo dược, còn trẻ nhưng khí chất trầm ổn, ánh mắt không một gợn sóng, không thể đoán ra nàng đang suy nghĩ gì.

Đang đánh giá lão nhân thấy hắn vừa vặn quay qua đánh giá, nàng tự nhiên thu hồi ánh mắt, không chút để ý bê con gà nướng xong ngồi xuống cạnh bảo bảo.

" Cùng ngồi xuống ăn đi" Nàng nhàn nhạt mở miệng, tay thuần thục gỡ thịt gà. Màn thầu lấy ra từ sớm đã có chút nguội nhưng vẫn không ảnh hưởng quá nhiều tới hương vị.

" Hảo" Đang không biết thế nào mở miệng thì nàng lên tiếng, ánh mắt hắn thoáng qua sự ngạc nhiên rất nhanh liền biến mất. Nàng vậy mà mời hắn ngồi, dù không lễ phép cho lắm. Mà quản cái chó má gì lễ phép với không lễ phép, hắn cũng đâu phải người hẹp hòi, càng không câu lệ tiểu tiết. Có ăn ngon trước mắt nên hảo hảo thưởng thức mới phải.

Mạn Cơ cũng chẳng nghĩ gì, đơn giản là không quen nhìn người khác đứng nhìn mình ăn, lại là một lão nhân nữa chứ. tThooi thì bảo ngồi xuốn g ăn cùng luôn.

"A...thật là mĩ vị nhân gian" Ôm chiếc bụng căng tròn thảo mãn cảm thán, khóe mắt tràn ngập ý cười. Chỉ là màn thấu cùng gà quay cũng có thể ăn ngon như vậy.

"..." Nàng và bảo bảo đồng thời ném ánh mắt khinh thường về phía hắn, có ai đi ăn trực mà còn ăn nhiều như vậy không? Mình lão đã xơi hết hơn một nửa thức ăn.