Chương 45: So cao thấp
Sau khi Liên Tâm và Xuân Đào đã lui xuống hết, Khả Hân nhìn Kiều Ân nói:" trà của quận chúa nguội rồi để ta sai nha hoàn đổi cho người ly trà nóng khác" Kiều Ân giơ tay ngăn Khả Hân lại lắc đầu nói:" Không cần có gì cô nói luôn ta không thích vòng vo" Khả Hân nghe vậy không chần chừ mà nói:" thật ra ta có một chuyện muốn thương lượng với quận chúa" Kiều Ân hờ hững ồ một tiếng lạnh nhạt đáp:" là chuyện gì vậy?".
Khả Hân không nhanh không chậm nhẹ giọng nói:" Người chắc đã nghe qua việc Hoàng thượng và Thục phi muốn tuyển phi cho Cảnh Vương?" Ngừng một lúc nàng ta ngước lên nhìn Kiều Ân thấy nàng không nói gì liền nói tiếp:" người có biết hai người họ đã nhìn trúng người cho vị trí chính phi không?" Kiều Ân lạnh lùng nhìn Khả Hân đáp:" rồi sao nữa?".
Thấy thái độ của Kiều Ân như vậy có chút thiếu kiên nhẫn mà nói:" ta muốn người tránh xa Cảnh vương ra đừng lúc nào cũng kè kè bên cạnh ngài ấy như vậy. Người trở thành Cảnh vương phi tuyệt đối không phải là ai khác ngoài ta ra" Kiều Ân nghe vậy cười lạnh đáp:" tại sao cô lại chắc chắn như vậy?" Khả Hân là một nụ cười đầy chế giễu nói:"'điều này là lẽ đương nhiên ta và ngài ấy từ nhỏ lớn lên bên nhau xem như là thanh mai trúc mã và hơn nữa người huynh ấy thích là ta chứ không phải người" dứt lời nàng ta lấy ra một miếng ngọc bội màu trắng sữa khắc hình Tường Vân, trên miếng ngọc bội của các thêm một dây chuỗi tua rua màu đỏ tươi.
Đặt miếng ngọc bội lên mặt bàn, Khả Hân kiêu ngạo nói:" đây chính là tín vật mà Cảnh Vương đã đưa cho ta trước khi ta về Diêu phủ, huynh ấy nói với ta sau này có gì thì đến tìm huynh ấy, người có biết một nam nhân mà trao ngọc bội của mình cho một nữ nhân là có ý gì không?" Kiều Ân nghe vậy hơi ngơ ngác nhìn thấy ngọc bội trên bàn một hồi sau đó khẽ cười miếng ngọc bội này không thể nào là của Tiêu Kỳ được vì đây là ngọc bội dành cho nữ mà đó là ngọc bội này được ban cho phi tần chính nhị phẩm trở lên mà thời gian trước đó phi tần chính nhị phẩm trở lên lại có quan hệ thân thiết với Khả Hân chỉ có thể là Thục phi.
Kiều Ân nhìn Khả Hân khẽ cười nói:" ta có điều muốn khuyên lạc Dung quận chúa một câu, cái tước vị của chúa của cả ngươi và ta đang ngồi tuy nó gần như là vị trí đứng đầu các cước vị quý nữ khác, chỉ đứng sau mỗi tước vị công chúa dành cho nữ nhi của Hoàng thượng. Tuy vị trí cao nhưng đi đôi với đó là trách nhiệm cũng sẽ khó khăn hơn, mọi lời nói và hành động đều thể hiện cho phong thái của quý nữ kinh thành cần phải có, nên cái gì cũng phải suy nghĩ thấu đáo không nên quá thiển cận*"dừng một chút nàng khẽ hỏi Khả Hân:" Lạc Dung quận chúa chắc là hiểu ý ta đang nói đúng không?".
Khả Hân không quan tâm những điều mà Kiều Ân nói, nàng ta mặc kệ những lời nói đó mà kiêu ngạo nói:"ta không cần biết những điều ngươi vừa nói nó có ý gì ta chỉ khuyên ngươi một câu biết khó thì rút lui còn kịp đấu với ta ngươi không đấu lại đâu" Kiều Ân nghe vậy chị cười lạnh một tiếng mà không nói gì, Khả Hân thấy vậy cảm thấy hơi tức giận hỏi:" ngươi cười cái gì?".
Kiều Ân mỉm cười lạnh nhạt hỏi lại Khả Hân:" ta không đấu lại ngươi? Xem gia Lạc Dung quận chúa đang rất tự tin thì phải?" Ngừng một lúc, Kiều Ân nhấp một ngụm trà rồi từ từ nói tiếp:"phụ thân ngươi là bá gia nhưng phụ thân ta lại hầu gia, mẫu thân ngươi là cáo mệnh tứ phẩm nhưng mẫu thân ta lại là cáo mệnh nhị phẩm, tuy ngươi là cháu của Thục phi nương nương nhưng cũng chỉ là họ hàng xa, người bà ấy chọn làm nhi tức** là ta không phải ngươi, còn về Cảnh Vương chắc ngươi chưa biết mối hôn sự này là do ngài ấy cam tâm tình nguyện đi xin hoàng thượng tứ hôn hơn nữa ta còn có tỷ tỷ là thái tử phi sau này sẽ là Quốc mẫu tương lai, ca ca ta là đại tướng quân dựa vào những điều này là đủ ta có thể so cao thấp với ngươi rồi".
Vừa dứt lời, Kiều Ân đứng thẳng dậy tự phủi thẳng y phục của mình mỉm cười nhẹ nhàng nói:" trong phủ còn có việc không quấy rầy Lạc Dung quận chúa ngắm mai chở che nữa ta xin phép trở về" Khả Hân thấy thái độ này của Kiều Ân thì vô cùng tức giận lớn tiếng nói:" Hạ Kiều Ân! Ngươi đừng có quá kiêu ngạo ta không tin hôn sự này là do Cảnh Vương huynh ấy cam tâm tình nguyện".
Kiều Ân vừa xoay người chuẩn bị rời đi nghe vậy dừng bước chân không quay người lại nhẹ giọng đáp:" không tin ngươi có thể đi tìm Cảnh vương mà hỏi, về việc ngươi bảo ta tránh xa ngài ấy ngươi cũng nên hỏi ngài ấy có muốn ta tránh xa ngày ấy hay không?"dứt lời liền rời đi mặc kệ Khả Hân ở phía sau đang tức giận không ngừng nắm chặt trong tay đến nhàu nát. Kiều Ân dẫn theo Liên Tâm lên xe ngựa rời khỏi phủ An Đình bá trở về hầu phủ.
CHÚ THÍCH: * Thiển cận: ý chỉ những người có cách nghĩ hay cách nhìn nông cạn, hời hợt, chỉ nhìn thấy cái gần, cái trước mắt mà không biết nhìn xa trông rộng.
** Nhi tức: Con dâu