Chương 4: Nguyên nhân

Chương 4: Nguyên nhân

Sau khi tiếp nhận toàn bộ ký ức của thân chủ, Kiều Ân không khỏi có chút đồng cảm với số phận của thân chủ, nàng khẽ thở dài lẩm bẩm:" Hạ Kiều Ân ơi là Hạ Kiều Ân sao số phận của cô lại trớ trêu như vậy?". Một lúc sau, nàng lấy ý chí cực kỳ mạnh mẽ và kiên quyết khẽ nói:" Tôi và cô gặp nhau trong trường hợp này oái oăm này, tên tôi với cô lại trùng hợp coi như là có duyên đi với lại tôi còn đang ở trong thân thể của cô cũng như vẫn chưa tìm được cách quay về tôi sẽ ra tay giúp cô thay đổi số phận coi như đền ơn cô cho tôi mượn thân thể này đi".

Ngồi suy nghĩ một lát, Kiều Ân liền gọi Liên Tâm. Nghe tiểu thư gọi Liên Tâm nhanh chóng đi vào nhỏ giọng hỏi:"Tiểu thư! Người gọi nô tỳ?" Kiều Ân gật đầu ừ một tiếng sau đó không vòng vo lập tức hỏi:" Liên Tâm em biết tại sao ta lại bị thương không?" Liên Tâm nghe vậy thì không trả lời ngay mà ngơ ngác nhìn Kiều Ân hỏi:" Tiểu thư không nhớ chuyện gì xảy ra sao?"Kiều Ân lắc đầu dịu giọng đáp:" Không hẳn, chỉ là có chút mơ hồ nên muốn hỏi lại cho rõ ràng thôi" Liên Tâm sau khi đã hiểu được liền từ từ kể lại đầu đuôi sự việc cho Kiều Ân nghe:" Hai ngày trước tiểu thư theo nhận được thiệp mời của Hoàng hậu vào cung dự tiệc thưởng hoa ở Ngự Hoa viên. Đang vừa đi vừa trò chuyện cùng Thái tử phi thì có người la lớn có rắn khiến mọi người xung quanh sợ hãi hoảng loạn xô đẩy lẫn nhau, cũng không biết kẻ nào đẩy ngã tiểu thư lại còn khiến đầu của người va đập mạnh" nói đến đây, Liên Tâm liền không khỏi có chút tức giận.

Kiều Ân nghe vậy liền có chút kinh ngạc xem lẫn nghi ngờ suy nghĩ:" Trong Ngự Hoa viên ngày thường luôn có cung nhân quét dọn không phải sao? Huống hồ đây còn là ngày Hoàng hậu tổ chức tiệc ở chính nơi này, sao tự nhiên lại xuất hiện rắn?". Kiều Ân quay sang nhìn Liên Tâm khẽ hỏi:" Có điều tra chưa?" Liên Tâm nghe vậy thì gật đầu đáp:" Dạ có! Hoàng hậu và Thái tử phi đang còn điều tra.".

Chủ tớ hai người đang nói chuyện thì bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, Kiều Ân nhẹ nhàng nói:" Được rồi nói đến đây thôi, mọi chuyện cứ để Hoàng hậu và tỷ tỷ xử lý chúng ta đừng nhúng tay vào. Em đứng lui sang một bên đi" Liên Tâm vâng một tiếng rồi quy củ đứng lui sang một bên.

Từ bên ngoài cửa, một phụ nhân mặc xiêm y màu tím than thêu hoạ tiết chìm, tóc được búi gọn cài lên chiếc trâm ngọc bước vào trông vô cùng dịu dàng mà không mất đi sự sang trọng quý phái, theo sau còn có hai nam nhân một già một trẻ trên người hãy còn mặc quan phục, những người đó không ai khác chính là phụ thân, mẫu thân và ca ca của nàng.

Trình thị ngồi xuống bên cạnh giường Kiều Ân nhẹ nhàng vén gọn tóc mai cho nàng, nhìn đầu nữ nhi của mình hãy còn đang quấn băng liền lo lắng hỏi:" Ân nhi con thấy sao rồi?" Kiều Ân thấy Trình thị quan tâm mình liền cảm thấy vô cùng ấm áp lại không khỏi nhớ đến ba mẹ mình ở hiện đại. Trầm ngâm một lúc, nàng quyết định trước khi đi, nàng sẽ coi đây như là nhà của mình, những người ở đây là người thân của nàng.

Trình thị thấy nữ nhi không trả lời, hốc mắt lại hơi ửng đỏ trực trào nước mắt liền càng thêm lo lắng, hốt hoảng hỏi:" Ân nhi con sao vậy? Sao tự nhiên lại khóc rồi? Có phải đau ở đâu không?" Để ta gọi đại phu" Kiều Ân nắm tay áo Trình thị lắc đầu đáp:" Con không sao? Nữ nhi làm mọi người lo lắng rồi" An Quốc hầu nghe vậy liền ôn hoà cười nhẹ nhàng nói:" Ân nhi nói gì vậy, con là nữ nhi của bọn ta, ta không lo lắng cho con còn có thể lo lắng cho ai nữa".

Tư Duệ nhìn muội muội nhà mình nói:" Muội đó, từ khi nào lại có cái suy nghĩ dong dài, vớ vẩn như vậy hả? Mau lo dưỡng bệnh đi!" Tư Duệ bề ngoài là trách mắng nhưng trong giọng nói đầy sự cưng chiều, Kiều Ân nghe vậy liền hơi bĩu môi, ngước đôi mắt nhỏ ngập nước nhìn Tư Duệ muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu nức nở nói:" Ca ca mắng muội?"

Tư Duệ thấy vậy liền thở dài đầy bất lực khẽ nói:" Nào ai mắng muội, mau thu lại cái vẻ mặt đó đi" dừng một chút rồi nhẹ nhàng nói:" Muội lo dưỡng bệnh cho tốt đi, ta trên đường về có mua một ít điểm tâm muội thích lát nữa dùng thuốc xong mới được ăn biết chưa?" Kiều Ân gật đầu mỉm cười vui vẻ đáp:" Muội biết rồi! Đa tạ ca ca" Tư Duệ không nói gì chỉ khẽ cười ừ một tiếng.

Sau một hồi trò chuyện, hỏi han nhìn Kiều Ân có chút mệt mỏi Trình thị liền đỡ nàng nằm xuống đắp chăn cho nàng dịu dàng nói:" Được rồi! Con vừa mới tỉnh còn chưa khoẻ hẳn mau nghỉ ngơi đi!" Kiều Ân ngoan ngoãn vâng một tiếng rồi từ từ nhắm mắt lại dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sau khi Kiều Ân đã ngủ, Trình thị liền đứng dậy lôi hai cha con An Quốc hầu lui ra ngoài khẽ nói:" Đi thôi! Để Ân nhi yên tĩnh nghỉ ngơi" An Quốc hầu nghe vậy liền gật đầu nhưng trước khi đi không quên quay lại dặn dò Liên Tâm:" Nhớ chăm sóc tiểu thư cho cẩn thận" Liên Tâm vâng một tiếng, An Quốc hầu gật đầu hài lòng rồi mới đi ra ngoài.

Ba người họ đi rồi, Liên Tâm bên cạnh giường, nhẹ nhàng chỉnh lại chăn buông rèm xuống cho Kiều Ân. Sau đó lui xuống đến nhà bếp chuẩn bị bữa tối và sắc thuốc cho Kiều Ân.