Chương 3: Ký ức của thân chủ

Chương 3: Ký ức của thân chủ

Sau khi Liên Tâm rời đi, Kiều Ân cố gắng ngồi dậy, nhẹ nhàng bước đến bên bàn trang điểm, nhìn lại bản thân mình trong gương Kiều Ân không khỏi ngạc nhiên, gương mặt xinh đẹp, thanh tú ngày xưa bây giờ đã bị thay bằng gương mặt nhợt nhạt, xanh xao như cắt không còn giọt máu, đôi môi tái nhợt tuy không xấu nhưng so với nhan sắc khuynh thành của nhị tiểu thư phủ An Quốc hầu trước đây thì đã vơi đi rất nhiều.

Kiều Ân nhẹ nhàng trang điểm lại cho mình, thoa nhẹ một lớp phấn ngọc trai mỏng, kẻ lại đôi lông mày lá liễu, tô lớp son màu hồng tươi như cánh hoa đào. Xong xuôi, nàng dùng chiếc lược gỗ được khắc hình tinh xảo chải qua mái tóc mềm mượt, đen óng tự tay vấn một kiểu tóc gọn gàng cài bộ trâm hình hoa đào, nàng nhìn lại mình một lần nữa qua chiếc gương đồng mỉm cười hài lòng.

Nàng chậm rãi tiến đến chỗ tủ quần áo chọn một bộ y phục màu hồng ngọc. Tự mình thay xiêm y vào trông Kiều Ân bây giờ giống như đào hoa tiên tử bước ra từ trong tranh, xinh đẹp động lòng người. Xong hết tất cả, Kiều Ân đến bên thư án trong phòng, bàn tay nhỏ, nõn là nhẹ nhàng cầm lấy bút lông chấm qua mực trong nghiên mực ung dung viết từng nét chữ lên giấy tuyên thành:" Tiêu Kỳ, đây là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng thiếp viết thư cho chàng, dù biết chàng rất có thể là không đọc nhưng thiếp vẫn cố chấp viết cũng giống như mối hôn sự này cũng là do thiếp cố chấp đâm đầu vào dù biết trong lòng chàng đã người mà mình yêu nhưng nữ nhi một khi yêu là mù quáng, cố chấp lao vào dù biết trước sẽ không có kết quả. Thiếp luôn tự khuyên nhủ bản thân mình rằng chỉ cần ở bên chàng dùng tấm chân tình này dành cho chàng rồi sẽ có ngày chàng nhận ra tình cảm của thiếp. Nhưng hình như bây giờ thiếp không đợi được nữa rồi, thiếp mệt lắm không muốn chạy theo phía sau chàng nữa. Là thiếp chia rẽ tình yêu của chàng và Diệu Hân Nhi vậy nên bây giờ thiếp đem thân phận Cảnh Vương phi này trả cho nàng ấy, coi như đây là việc cuối cùng thiếp làm cho hai người. Nếu có kiếp sau Hạ Kiều Ân thiếp sẽ không yêu Tiêu Kỳ chàng nữa. Tuyệt bút Hạ Kiều Ân".

Viết thư xong, Kiều Ân chờ cho mực khô sau đó nàng gấp gọn lại cho vào trong phong thư bên ngoài đề:"Gửi phu quân Tiêu Kỳ". Xong xuôi nàng dùng cái chặn giấy bằng ngọc đè lên phía trên lá thư cho nó khỏi bị gió cuốn đi mất.

Kiều Ân đứng dậy đi lại chậm rãi nhìn lại xung quanh căn phòng mà nàng đã ở mỉm cười dịu dàng rồi lấy ra từ trong ngăn kéo một lọ sứ trắng được đậy nắp cẩn thận, bên ngoài dán một tờ giấy nhỏ màu đỏ ghi:" Câu hồn đan".

Kiều Ân khẽ mở nắp, lấy ra một viên thuốc màu nâu sẫm thả nhẹ vào trong chén sau đó rót nước vào đợi sau khi thuốc đã tan, nàng nhẹ nhàng nâng ly uống một hơi hết sạch.

Uống xong, Kiều Ân ung dung đi đến bên giường nằm xuống khẽ nói:" Phụ thân, mẫu thân, tỷ tỷ, ca ca,... Xin lỗi mọi người, Kiều Ân xin phép đi trước" nói rồi nàng chậm rãi nhắm mắt lại tựa như nàng chỉ là đang chìm vào một ngủ ngon.

Một lúc sau, Liên Tâm quay trở về, trên tay là khay thức ăn chuẩn bị cho Kiều Ân bên cạnh còn có bát thuốc vẫn còn nóng, đặt khay thức ăn lên bàn, Liên Tâm khẽ gọi:" Vương phi! Cháo bát bảo người muốn dùng đã chuẩn bị xong tranh thủ còn nóng người mau dùng rồi còn uống thuốc" không thấy Kiều Ân trả lời, Liên Tâm liền bước đến bên giường đang định gọi thì thấy Kiều Ân đã trang điểm, thay đổi y phục nằm im trên giường.

Trong lòng Liên Tâm không biết tại sao có chút lo lắng, khẽ gọi thêm vài tiếng nhưng vẫn không thấy Kiều Ân trả lời, Liên Tâm lo sợ gọi to:" Vương phi, Vương phi người tỉnh dậy đi! Người đừng dọa nô tỳ, Vương phi!".

Liên Tâm sợ hãi nhìn xung quanh căn phòng khi nhìn đến chiếc kệ bên cạnh giường đập vào mắt Liên Tâm là lọ sứ trắng đã được mở nắp với ba chữ:"Câu hồn đan" Liên Tâm hốt hoảng nức nở vừa khóc vừa gọi người:" Thái y! Người đâu mau truyền thái y!" Tiếng gọi xen tiếng khóc của Liên Tâm vang vọng cả căn viện của Kiều Ân.