Chương 32: Loại bỏ Lâm Huyên

Chương 32: Loại bỏ Lâm Huyên

Nếu trời đã cho Khả Hân nàng sống lại một kiếp thì là nhất định nàng sẽ không lặp lại những sai lầm từ kiếp trước. Việc đầu tiên làm cần làm là tìm cách tránh xa tên tra nam cặn bã Lâm Huyên sau đó tính kế lâu dài giúp phụ thân nàng sớm ngày thăng quan tiến chức sớm chuyển đến kinh thành và gặp lại vị Cảnh Vương Tiêu Kỳ, là quyết tâm không để vụt mất cơ hội gả cho Tiêu Kỳ trở thành Cảnh Vương phi.

Nhắc tào tháo thì tào tháo liền xuất hiện, trong lúc Khả Hân còn đang vừa suy nghĩ tính toán cho tương lai vừa thư thái nhâm nhi miếng điểm tâm thì Lâm Huyên bước ra giữa chính sảnh hướng Diêu đại nhân nói:" Diêu đại nhân, tại hạ Lâm Huyên có chuyện muốn xin thưa với đại nhân" mọi khách khứa trong buổi lễ đang mải mê nói chuyện nghe Lâm Huyên nói vậy thì đều im lặng hóng chuyện, Diêu đại nhân nghe vậy hơi ngạc nhiên một chút sau đó trầm giọng hỏi:" Lâm Công tử không biết là cậu đang muốn nói điều gì?".

Lâm Huyên nhận được sự đồng ý của Diêu đại nhân từ từ nói:" thật ra tại hạ sớm đã nghe qua danh của Diêu huyện chủ cũng cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ nên có ý định muốn nên duyên phu thê với nàng mong đại nhân tác hợp" Diêu đại nhân nghe hắn nói mà kinh ngạc một hồi, ông rơi vào trầm ngâm một lúc sau đó hơi chần chừ nói:" nói thật với Lâm công tử một câu, truyện chung thân đại sự của ái nữ nhà ta ta không muốn ép buộc ta cứ để nó tự mình lựa chọn" dứt lời ông hướng Khả Hân hỏi:" Hân nhi! Con cảm thấy thế nào?".

Khả Hân nghe vậy bỏ miếng điểm tâm đang ăn dở vào lại đĩa sau đó nhận lấy khăn tay từ Xuân Đào vừa cẩn thận lau tay vừa nhẹ nhàng hỏi Lâm Huyên:" Lâm công tử nói là sớm nghe danh của tiểu nữ nhưng mà ta từ nhỏ sống và nuôi dưỡng ở trong hoàng cung kinh thành cũng chỉ vừa mới về Diêu phủ không bao lâu không biết công tử lắng nghe được ở đâu?" Lâm Huyên nghe nàng hỏi hơi đơ ra vài giây rồi rất nhanh đã lấy lại tinh thần khẽ đáp:" ta có một người bằng hữu ở kinh thành, đợt lâu y có về đây thăm nhà ta có duyên gặp hắn nghe, hắn kể những chuyện ở kinh thành, trong đó có nhắc đến Diêu Huyện chủ đây".

Khả Hân nghe hắn trả lời mà trong lòng không khỏi muốn vỗ tay thật to trước khả năng nói dối không chớp mắt tài tình của hắn, làm nhẹ nhàng hỏi:" Mới chỉ là nghe danh của ta qua một vài lời kể đã cảm thấy ngưỡng mộ vô cùng, ta nghe cảm thấy xấu hổ vô cùng, tiểu nữ nào có tài nào khiến Lâm công tử đây nhớ mong đến nỗi muốn kết tóc se duyên" Lâm Huyên nghe vậy liền vui vẻ đáp:" Diêu huyện chủ đúng là nữ nhi khuê các khiêm tốn, tại hạ đây thật lòng ái mộ người, nếu rước được nàng về làm thê tử thì quả là ta tu được 3 kiếp mới có may mắn như vậy".

Khả Hân nghe những lời hắn nói khiến nàng không khỏi cảm thấy rùng mình nổi da gà trong lòng không ngừng cảm thấy buồn nôn vì những lời giả tạo đó, Khả Hân khẽ cười lạnh một tiếng rồi nhẹ giọng hỏi tiếp:" vậy không biết là Lâm công tử là muốn cưới bổn tiểu thư ta đây làm chính thất hay bình thê hay chỉ là nạp ta làm thiếp?" Lâm Huyên hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của nàng đáp:" ta đương nhiên là muốn rước nàng về làm chính thất" Khả Hân nghe xong hờ hững nói:" vậy sao? Vậy người thê tử của ngươi ở Xuân Hoa lâu thì sao?".

Không sai, người mà Khả Hân nhắc đến chính là người phụ nữ mà ở kiếp trước Lâm Huyên đã lén nuôi ở bên ngoài. Nàng ta là một kỹ nữ ở Xuân Hoa lâu, kiếp trước, trước khi thành thân với Khả Hân Lâm Huyên hắn từng đến Xuân Hoa lâu và phải lòng hoa khôi ở đó, sau nhiều lần qua lại hai người sớm thế non hẹn biển cùng nhau kết thành phu thê. Nhưng con người ham hư vinh như Lâm Huyên làm sao có thể bỏ qua được cuộc sống hưởng vinh hoa phú quý đành giấu đi chuyện này mà bày mưu tính kế toán lấy Khả Hân để có thể bước chân vào Diêu gia, sớm ngày thăng tiến trên con đường quan trường của hắn.

Khi hắn lấy được Khả Hân, một thời gian hắn liền đem tiền chuộc người phụ nữ đó ra khỏi Xuân Hoa lâu kia, lén nuôi ở bên ngoài. Mọi người nghe vậy không ngừng bàn tán xôn xao, Diêu đại nhân có chút tức giận hỏi:" Lâm Công tử, cậu thật sự đã có thê tử?" Lâm Huyên vội vàng biện minh:" tiểu thư xin người đừng nghe bên ngoài đồn thổi lung tung, ta đến bây giờ vẫn chưa thành ra lập thất thì lấy đâu ra thế tử?".

Khả Hân nghe vậy lạnh lùng vỗ tay vài cái sau đó nói:" Lâm công tử xin đừng vội biện minh, Diêu Khả Hân ta đây từ trước đến nay chưa bao giờ nói chuyện mà không có chứng cứ" dứt lời nàng đưa ra một xấp giấy lạnh giọng nói:" đây là một số thư từ mà Lâm công tử đã viết cho vị kia bên trong viết không biết bao nhiêu lời đường mật" ngừng một lúc hướng Lâm Huyên khẽ hỏi:" không biết ngài có muốn ta đọc cho mọi người cùng nghe không?" Lâm Huyên nghe vậy giật mình vội vàng muốn giật lấy mấy bức thư nói:" Không cần".

Khả Hân nào cho hắn cơ hội lấy lại đống giấy đấy, lạnh lùng thu lại đưa cho Xuân Đào cầm sau đó bật cười hỏi:" Lâm công tử sao vậy? Vừa nãy không phải ngài còn hùng hổ biện minh lắm sao? Sao giờ không nói gì nữa?" Thấy Lâm Huyên không trả lời, Khả Hân liền quay sang nói với Diêu đại nhân:" phụ thân! Nữ nhi thà làm thê nhà thường còn hơn làm thiếp nhà giàu, với lại dù gì con cũng là huyện chủ do Hoàng thượng khâm phong sao có thể làm thiếp cho người khác ngày ngày cùng nữ nhân khác không ngừng đấu đá trong trạch viện tranh giành một người đàn ông".

Diêu đại nhân nghe nữ nhi nói vậy không chần chừ gật đầu tán thành đáp:" Hân nhi! còn nói đúng, ta cũng không muốn nhìn nữ nhi thường ngày được bọn ta cưng chiều, bao bọc lại đi chịu nhục là thiếp cho người khác" dứt lời Diêu đại nhân hướng Lâm Huyên lạnh giọng nói:" Lâm công tử thứ lỗi mối hôn sự này ta không thể nào chấp nhận" nói rồi ông hơi tức giận lớn tiếng nói với bên ngoài:"người đâu tiễn khách". Lâm Huyên cứ thế bị quản gia và gia đinh trong phủ kéo rồi đuổi ra ngoài mà không thể nói lấy một tiếng.