Chương 17: Gia đình hội tụ
Quay trở về với hiện tại, sau khi nghe Liên Tâm kể lại mọi việc xong, Kiều Ân không biết tại sao cảm thấy trong chuyện này có chút đáng ngờ, nàng nhớ rõ ràng chỗ nàng bị bắt cóc là một ngõ nhỏ hoang vắng tại sao lại có người đi ngang qua với lại lúc ấy nàng cũng đâu mang theo khăn tay nào. Thấy Kiều Ân vẫn còn đang trầm ngâm suy nghĩ, Liên Tâm liền nhẹ giọng nói:" Tiểu thư! Người bây giờ không cần suy nghĩ nhiều nữa điều quan trọng là hiện giờ người đã trở về an toàn, đám người Tô phủ cũng nhận hình phạt thích đáng, phụ tử Tô tri phủ đều bị bắt giam vào Tông nhân phủ còn bị tịch thu tài sản".
Kiều Ân nghe vậy có chút ngơ ngác hỏi:" Hình phạt của bọn họ nặng vậy sao?" Liên Tâm gật đầu vâng một tiếng sau đó đứng dậy vừa đi cất đồ vừa từ từ chậm rãi nói:" Tiểu thư người thử nghĩ xem nếu bắt cóc một nữ nhân bình thường đã là một tội nặng rồi đằng này người bọn chúng bắt cóc lại là tiểu thư hầu phủ, hơn thế nữa người hiện tại còn là Đoan Nguyệt quận chúa do Hoàng thượng khâm phong, vậy phạt như vậy còn là nhẹ cho bọn chúng, dừng một chút Liên Tâm lại nói tiếp:" Nô tỳ còn nghe nói tên Tô tri phủ kia cố tình bao che cho nhi tử làm càn lại còn dám lớn gan mua bán chức quan, tham ô nên đây là phạt đúng người đúng tội".
Kiều Ân nghe xong gật gù tỏ vẻ đã hiểu, Liên Tâm cất gọn đồ xong quay lại nhẹ giọng nói:" Trời bây giờ cũng không còn sớm nữa, tiểu thư mau đi nghỉ ngơi thôi" Kiều Ân khẽ gật đầu ừ một tiếng rồi nhẹ nhàng nằm xuống, Liên Tâm giúp nàng chỉnh lại chăn, hạ màn che xuống sau đó thổi tắt bớt nến rồi khe khẽ bước chân lui ra ngoài.
[••••••]
Sáng ngày hôm sau, lúc Kiều Ân đang cùng mọi người chuẩn bị ăn sáng thì bên ngoài có giọng nói vang lên:" Thái tử, Thái tử phi đến!", nghe vậy An Quốc hầu dẫn đầu nhanh chóng dẫn theo thê tử, nhi tử và nữ nhi ra nghênh đón:" Tham kiến Thái tử, Thái tử phi; Thái tử, Thái tử phi vạn an" Tiêu Viễn cùng Ngọc Nhiên sánh vai bước vào ôn nhu nói:" Nhạc phụ, nhạc mẫu mau đứng lên, hôm nay ta dẫn Nhiên nhi về thăm nhà nên không cần qua câu lệ tiểu tiết" Ngọc Nhiên nhẹ nhàng tiến lên đỡ họ dậy gật đầu nói thêm:" Chàng ấy nói đúng đó, phụ thân, mẫu thân dù sao toàn là người nhà mấy cái lễ nghi này không quá quan trọng" Trình thị nghe vậy dịu giọng nói:" Như thế sao coi cho được, quy tắc vẫn là quy tắc sao có thể tự ý phá vỡ" Ngọc Nhiên không nói gì chỉ khẽ gật đầu vâng một tiếng.
Kiều Ân thấy mọi người cứ đứng nói chuyện mãi, mấy món ăn trên bàn sắp nguội hết rồi bụng của nàng có chút đói liền lên tiếng nói:" Tỷ tỷ! tỷ phu! hai người đến sớm như vậy chắc vẫn chưa dùng bữa sáng hay bây giờ cùng mọi người dùng bữa luôn đi". Thật ra trước khi tới đây Tiêu Viễn và Ngọc Nhiên đã dùng qua bữa sáng ở Đông cung nhưng thấy tam trạng của mọi người đang vui vẻ không lỡ từ chối liền quay sang ngước mắt nhìn Tiêu Viễn, hắn không nói gì chỉ mỉm cười dịu dàng gật đầu.
Thấy vậy, Ngọc Nhiên mỉm cười vui vẻ nói:" Vậy được! Con và Tiêu Viễn không khách sáo nữa" An Quốc hầu bật cười đáp:" Đều là người một nhà cả lâu lâu mới dùng chung bữa cơm có gì mà cần khách sáo" Kiều Ân chạy đến ôm cánh tay, dựa đầu vào vai Ngọc Nhiên nũng nịu gọi:" Tỷ tỷ!" Ngọc Nhiên thấy vậy cười tươi vỗ nhẹ bàn tay Kiều Ân nói:" Cũng đã lớn rồi, trở thành đại cô nương mà vẫn còn nhõng nha nhõng nhẽo không biết xấu hổ" tuy là trách mắng nhưng trong giọng nói tràn đầy yêu thương và nuông chiều.
Kiều Ân nghe vậy vẫn giữ nguyên hành động hơi giận dỗi nói:" Người ta là nhớ tỷ tỷ chứ bộ!" Ngọc Nhiên bật cười bất lực nói:" Được rồi! Muội mau đứng thẳng lên đi, vai ta bị muội đè muốn gãy rồi" Kiều Ân ồ một tiếng rồi đứng thẳng nghiêm chỉnh lại, Tiêu Viễn ở bên cạnh dịu giọng hỏi thăm:" Kiều Ân! Muội thấy khoẻ hơn chưa?" Kiều Ân ngoan ngoãn gật đầu cảm ơn Tiêu Viễn:" muội đỡ hơn nhiều rồi, đa tạ tỷ phu, phiền huynh lo lắng rồi" Tiêu Viễn không nói gì chỉ khẽ ừ một tiếng.
An Quốc hầu lúc này lên tiếng nói:" Mau dùng bữa sáng thôi, có gì thì vừa ăn vừa nói thức ăn sắp nguội hết rồi" dứt lời liền tránh sang một bên nhường đường cho Tiêu Viễn, mọi người cũng nhanh chóng ngồi vào bàn ăn, Ngọc Nhiên vui vẻ để Kiều Ân ngồi xuống cạnh mình.