Chương 16: Khăn tay chỉ lối
Sau khi dùng xong bữa tối, An Quốc hầu và Tư Duệ còn có công việc cần phải xử lý nên chỉ ngồi lại một lát thì liền trỏ về thư phòng của mình trước chỉ còn lại Trình thị ở lại trò chuyện với Kiều Ân. Trình thị ngồi đối diện vỗ vỗ nhẹ tay Kiều Ân lo lắng hỏi:" Tại sao lại có dây dưa với mấy người ở Tô gia vậy? Còn nữa khi không tạo sao lại bị bọn họ bắt cóc?" Kiều Ân nghe Trình thị hỏi liền ngoan ngoãn kể lại đầu đuôi câu chuyện cho bà nghe.
Trình thị nghe Kiều Ân kể xong hơi cau mày đáp:" Tô gia đúng là coi thường quốc pháp, chỉ là một quan tri phủ lại dám ngang nhiên lộng hành ngang ngược ỷ thế hiếp người" Kiều Ân nghe vậy gật gù đồng tình đáp:" Mẫu thân, người nói đúng bọn họ đúng là quá đáng ghét, khó ưa" màng vừa dứt lời liền nghe thấy giọng nói không mấy vui vẻ của Trình thị:" Con còn dám nói, suốt ngày chỉ khiến chúng ta không ngừng lo lắng".
Kiều Ân tuy là bị mắng nhưng lại cảm thấy có chút ấm áp và vui vẻ, bỏ ly trà trên tay xuống, chạy đến ôm cánh tay Trình thị lắc nhẹ làm nũng nói:" Mẫu thân, nữ nhi biết sai rồi, người đừng tức giận nữa mà, con xin hứa lần sau sẽ không để bản thân gặp nguy hiểm khiến mọi người lo lắng nữa" Trình thị nghe Kiều Ân nói đã có chút mềm lòng nhưng bà vẫn cố tình tỏ ra bình tĩnh lạnh giọng nói:" còn có lần sau?".
Kiều Ân lần đầu tiên từ khi xuyên không đến đây thấy Trình thị nghiêm giọng trách mắng ban đầu có chút kinh ngạc, ngơ ngác sau đó tự nhiên cười vui vẻ tựa đầu lên vai Trình thị nói:" Không có, tuyệt đối không có lần sau" Trình thị thấy nàng như vậy chỉ biết lắc đầu thở dài. Trò chuyện với Kiều Ân một lúc, Trình thị thấy cũng không còn sớm liền dặn dò Kiều Ân vài câu nhắc nàng tranh thủ nghỉ ngơi sớm còn mình thì dẫn theo thị nữ trở về phòng của mình.
Sau khi Trình thị rời đi, Kiều Ân đi thay một bộ y phục khác chuẩn bị đi nghỉ, nàng ngồi xếp bằng trên giường ngay ngắn để Liên Tâm giúp nàng thoa cao dược. Đột nhiên như nhớ ra điều gì đó Kiều Ân lên tiếng hỏi:" Liên Tâm muội có biết tại sao mọi người biết ta bị Tô gia bắt mà đến ứng cứu" Liên Tâm nghe vậy liền suy nghĩ một lát sau đó cẩn thận kể lại cho Kiều Ân.
Trong lúc Liên Tâm và thị vệ của Thái tử đang cùng đi dò la về tin tức của Kiều Ân thì nghe thấy ở quán trà ven đường có nhóm người đang rôm rả nói chuyện, một nam tử nói:" mấy người biết gì không? Hôm qua ta đi ngang con ngõ nhỏ thấy người của Tô phủ bắt về một nữ nhân". Chủ quán mang trà ra cho bọn họ nghe vậy liền thờ ơ đáp:" còn tưởng là chuyện gì, việc tên thiếu gia họ Tô kia thỉnh thoảng lại bắt nữ nhân đem về cả cái thành có ai là không biết".
Nam tử kia nghe vậy liền vội nói thêm:" Nhưng nữ nhân này khác với những nữ nhân kia, nhìn thoáng qua y phục và trang sức, phụ kiện trên người của nữ nhân này vô cùng tinh xảo nhìn có thể biết người bình thường sao có thể có khả năng mua được" hắn vừa dứt lời thì thị vệ đi cùng Kiều Ân đã đi đến và ngồi xuống gần hắn lạnh giọng hỏi:" Sao ngươi lại biết y phục của người đó người bình thường không thể mua được?"
Nam tử kia tỏ ra ngạc nhiên nhìn Liên Tâm cùng tên thị vệ hỏi:" Mấy người là ai vậy?" Thị vệ nghe vậy thì lập tức đáp:" Bọn ta là ai không quan trọng ngươi chỉ cần biết trả lời đúng trọng tâm không vòng vo" nam tử kia nghe vậy gật đầu ồ một tiếng rồi lấy ra một chiếc khăn tay bằng lụa màu hồng phấn nói:" Hôm qua, chỗ cô nương đó bị Tô gia bắt, tô vô tình nhặt được chiếc khăn tay này , nhà ta làm nghề bán vải may y phục nên ta vừa nhìn là biết loại lụa này trong kinh thành không có bán, ta có nghe nói qua loại lụa này rất hiếm chỉ có ở phía Nam hàng năm tiến công về một ít nhưng đều được người trong hoàng thất sử dụng".
Liên Tâm nhìn chiếc khăn tay một lát rồi sau đó đột nhiên vội nói:" Vị đại ca này cảm phiền huynh cho ta mượn khăn tay này một lát". Nam tử kia không nói gì chi ngơ ngác mà đưa chiếc khăn tay cho Liên Tâm. Nhìn kỹ chiếc khăn tay một lần nữa Liên Tâm liền khẳng định chắc chắn nói:" Đây... Đây là khăn tay của tiểu thư " Thị vệ nghe vậy nhíu mày hỏi lại:" Ngươi chắc đây là là khăn tay của quận chúa?" Liên Tâm gật đầu ừ một tiếng rồi nói:" Khăn tay là đích thân tiểu thư tự tay thêu, vải là loại vải mà Hoàng thượng ban tặng và hôm tiểu thư được sắc phong quận chúa" ngừng một lúc nàng chỉ vào một góc trên chiếc khăn tay nói tiếp:" Dạo gần đây tiểu thư có sở thích thêu tên mình lên một góc của khăn tay".
Tên thị vệ kia nhìn thấy đúng là có một chữ"Ân" trên chiếc khăn tay liền rơi vào suy nghĩ một lát sau đó liền nói nhỏ với Liên Tâm, nàng nghe xong liền nhẹ nhàng gật đầu. Tên thị vệ kia liền cầm theo khăn tay rời đi mặc kệ nam tử kia ngơ ngác nhìn theo, Liên Tâm lấy ra một thỏi bạc đưa cho nam tử kia rồi nói:" Chiếc khăn tay đó coi như ta mua lại" dứt lời cũng nhanh chóng vội vàng rời đi.