Chương 10: Bị bắt cóc
Trong lúc đứng đợi Liên Tâm, Kiều Ân không chú ý thanh lâu* phía đối diện có người đang quan sát nàng, không ai khác đó chính là tên Tô Thiên Bảo và gia nô thân cận của hắn. Tên gia nô nhìn Kiều Ân rồi khẽ nói nhỏ với Tô Thiên Bảo:"Thiếu gia! Hình như kia là người phá hỏng chuyện của người?" Tô Thiên Bảo nhìn theo hướng tiểu đồng chỉ quan sát kỹ rồi gật đầu đáp:"Chính là ả" suy nghĩ một lát hắn nở nụ cười âm hiểm nói:"Ngươi đi tìm cách bắt ả về chỗ của ta".
Tên gia nô nghe vậy hơi chần chừ nói:"Thiếu gia! Hình như nàng ta có thân phận không tầm thường?" Tô Thiên Bảo quan sát kỹ y phục và trang sức của Kiều Ân tuy có chút nghi ngờ nhưng vẫn cố chấp ra lệnh:"Cứ làm đi, chắc cũng chỉ là nữ nhi nhà thương gia, bổn thiếu gia đây không sợ" thấy tên gia nô vẫn còn đang chần chừ Tô Thiên Bảo lớn tiếng quát:"Còn không mau đi?" Tên gia nô bị quát giật mình vội vàng vâng một tiếng rồi nhanh chóng đi thực hiện, còn Tô Thiên Bảo thì ung dung trở về Tô phủ.
Kiều Ân đứng đợi một lúc có chút khát nước liền kêu gia đinh đi mua trà, tên gia đinh kia vừa rời đi bỗng có một bóng đen lao về phía Kiều Ân khiến nàng có chút chao đảo, người vừa đâm vào Kiều Ân liên tục xin lỗi rồi vội vàng chạy đi. Kiều Ân cố gắng đứng vững lại, chưa kịp lên tiếng thì người kia đã đi mất rồi, nàng cẩn thận chỉnh sửa lại y phục tay nhẹ sờ sờ bên hông, bỗng Kiều Ân nói lớn:" Túi tiền của ta" dứt lời liền mặc kệ chạy theo tên vừa nãy.
Phu xe thấy Kiều Ân chạy đi vội gọi:"Tiểu thư! Người đi đâu vậy?" Tên gia đinh vừa nãy đi mua trà trở về không thấy Kiều Ân liền hỏi phu xe:" Tiểu thư đâu?" Phu xe nghe hỏi nhanh chóng đáp:" Tiểu thư vừa chạy về hướng kia" vừa nói vừa chỉ hướng của Kiều Ân. Gia đinh kia thấy vậy vội vàng đưa ấm trà cho phu xe cầm rồi khẩn trương đuổi theo tìm Kiều Ân.
Về phần Kiều Ân, nàng đuổi theo tên cướp kia đến một ngõ cụt thì hắn tự nhiên biến mất, Kiều Ân cẩn thận quan sát xung quanh thấy ở đây không một bóng người, trong lòng nàng cảm thấy hơi bất an, lo lắng nhưng không kịp suy nghĩ nhiều thì bỗng từ phía sau có người dùng khăn tay bịt miệng nàng lại, hắn giữ chặt Kiều Ân đến mức nàng không tài nào nhúch nhích được, Kiều Ân chỉ kịp ú ớ vài tiếng thì thuốc mê từ khăn tay khiến nàng ngất lịm đi.
Tên kia thấy Kiều Ân đã ngất đi thì liền vác nàng lên, từ xa có một chiếc xe ngựa chạy đến, hắn nhanh chóng đưa nàng vào trong xe rồi cùng tên đánh ngựa tìm đường vắng khác đến Tô phủ. Tên bắt cóc Kiều Ân không ai khác chính là tên gia nô bên cạnh Tô Thiên Bảo. Bọn chúng không hề biết mọi hành động của chúng đều bị một ánh mắt khác nhìn thấy.
Chiếc xe ngựa bắt Kiều Ân đi được một lúc tìm gia đinh kia vừa chạy tới tìm kiếm xung quanh vẫn không thấy người đâu, bỗng nhiên hắn nhìn thấy dưới đất một cây trâm cài suy nghĩ một lát liền vội vàng chạy trở về. Chỗ xe ngựa, Liên Tâm lúc này cũng đã trở về và cũng đã biết chuyện, thấy tên gia đinh kia trở về liền hỏi:" Sao rồi? Có thấy tiểu thư không?" Tên gia đinh lắc đầu đáp:" Không thấy, nhưng ta tìm thấy cái này" dứt lời liền đưa cây trâm hắn nhặt được cho Liên Tâm.
Liên Tâm vừa nhìn thấy cây trâm liền nhận ra ngay vội nói:" Đây là trâm cài của tiểu thư, sáng nay chính ta cài lên tóc cho tiểu thư" tên gia đinh kia nghe vậy suy nghĩ một lát liền nói:" Trước tiên về phủ trước, báo cho lão gia và thiếu gia để họ phái thêm người đi tìm" Liên Tâm không nói gì chỉ lo lắng khẽ gật đầu, thế là tất cả bọn họ nhanh chóng trở về hầu phủ.
Trong cung, Thái tử phi Hạ Ngọc Nhiên đợi mãi không thấy Kiều Ân tới có chút sốt ruột liền nói với cung nữ thân cận của mình là Bích Mai:" Sao tới giờ muội ấy còn chưa tới không phải trên đường lại gặp chuyện gì chứ?" Bích Mai ở bên cạnh nghe vậy liền khẽ nhẹ giọng chấn an Ngọc Nhiên:" Nương nương người đừng sốt ruột hay để nô tỳ đến hầu phủ một chuyến hỏi thăm tình hình" Ngọc Nhiên nhanh chóng gật đầu đáp:" Được! Ngươi mau đi luôn đi, đi nhanh về nhanh" Bích Mai vâng một tiếng rồi liền đi ra ngoài.
Bích Mai vừa rời đi, thái tử Tiêu Viễn cũng vừa đến thấy Ngọc Nhiên đang đi đi lại lại không yên liền hỏi:" Xảy ra chuyện gì vậy? Hồi sáng không phải đã gửi bái thiếp cho Kiều Ân rồi sao? Người còn chưa tới?" Ngọc Nhiên nghe Tiêu Viễn nói thì lo lắng đáp:"Thiếp cũng không biết đã để Bích Mai đi tìm hiểu rồi" Tiêu Viễn đỡ Ngọc Nhiên ngồi xuống rồi dịu dàng nói:" Trước mắt đừng quá lo lắng, đợi Bích Mai trở về rồi tính tiếp" Ngọc Nhiên nghe vậy liền gật đầu đáp:" Thiếp biết rồi".
CHÚ THÍCH: * Thanh lâu:Lầu xanh (thanh lâu) hay gọi là kỹ viện là một hoạt động kinh doanh và từng hoạt động chính thức ở Trung Quốc để phục vụ vui chơi, giải trí,... kể từ thời phong kiến cổ đại. Nhiều giai đoạn trong lịch sử Trung Quốc thời kỳ cổ đại và đế quốc, kỹ viện do các thương gia giàu có sở hữu, tiêu biểu là hình tượng các "tú bà" và họ hoạt động kinh doanh ở các vùng thành thị như Kinh thành.