Chương 4: Xuyên Đến Thập Niên 70: Tôi Trở Thành Học Bá ( DỊCH)

Chương 4:

Bác hai Lâm, Lâm Quốc Cường là một người khá thông minh, rất thích so đo mọi thứ, Bác dâu hai Trương Thu Yến thoạt nhìn có vẻ là người thành thật.

Nhưng Lâm Vãn biết người này không phải như vẻ bề ngoài, năm Lâm Vãm lên ba đã từng bị Trương Thu Yến lén cảnh cáo, giáo huấn qua nên cô biết Bác dâu Hai này không thành thật như cách cô ta vẫn hay lộ ra.

Ba mẹ của Lâm Vãn thì không cần nói quá nhiều mọi người ai cũng thấy họ là cái đức hạnh gì. Còn lại một người đó chính là con trai út của nhà họ Lâm, Lâm Quốc Hoa cũng chính là chú Út của Lâm Vãn.

Người chú này của cô là người nhã nhặn, lịch sự, bởi vì chú ấy có đọc sách vài năm. Sau đó học đến tốt nghiệp tiểu học, do là người biết chữ nên bây giờ đang là người chấm công điểm ở đội sản xuất. Cũng là người có tiếng nói thứ hai trong nhà sau ông bà Lâm.

Về đời thứ ba của nhà họ Lâm thì trước Lâm Vãn có hai người chị họ, hai người anh họ và một cậu em họ.

Cháu gái và cháu trai đầu tiên của nhà họ Lâm đều là con của bác cả Lâm Quốc Đống, chị họ con bác cả tên là Lâm Hiểu Xuân năm nay đã mười lăm tuổi, việc trong nhà đều do một tay chị phụ làm , anh họ Lâm Thu Sinh mười ba tuổi cũng đã xuống đồng làm việc.

Nhưng bởi vì là cháu trai trưởng cho nên xuống đồng làm việc khá trễ, nhìn qua trông rất ốm yếu.

Chị hai Lâm Hiểu Hạ mười ba nhìn bề ngoài là người rất ôn hòa, thành thật nhưng Lâm Vãn biết chị ta là người rất khéo đưa đẩy. Anh hai Lâm Đông Sinh là một người rất táo bạo, cả gan. Và đứa cháu út trong nhà Lâm Hạ Sinh cũng là con của Bác hai Lâm Quốc Cường.

Lâm gia đặt tên đều lấy theo mùa đứa trẻ được sinh ra. Thời điểm Lâm Vãn sinh ra là vào mùa đông, hơn nữa còn vào ban đêm cho nên Lâm Quốc An trực tiếp đặt tên thành Lâm Vãn Sinh.

Cũng may lúc đi làm hộ khẩu người đi làm là Lưu Thắng Nam, bà cảm thấy cái tên Vãn Sinh này quá khổ sở, không mang hơi thở của thơ ca, cho nên cuối cùng bà chỉ lấy cái tên Lâm Vãn ghi trong hộ khẩu mà thôi.

“ Vãn Sinh, ăn cơm nhanh lên, con tranh thủ ngủ trưa nữa”, Lâm Quốc An ở bên cạnh thúc giục con trai nhà mình.

Lâm Vãn nhanh chóng cúi đầu tiếp tục ăn cơm, không suy nghĩ linh tinh nữa.

Bởi vì Lâm Vãn có làm việc nên khẩu phần thức ăn cũng được cải thiện. Tỷ như lúc trước chỉ có thể ăn chứ được nữa chén nhưng bây giờ phần thức ăn đã hơn phân nữa chén.

Tuy nhiên nếu có sự lựa chọn Lâm Vãn thà ăn không tới nữa chén còn hơn phải xuống đồng làm việc nhưng cô không có quyền quyết định.

Cơm nước xong xuôi, do thời tiết ngày hè quá khắt nghiệt nên mọi người cũng không ra đồng làm việc ngay mà được nghĩ ngơi trong hai giờ đồng hồ, mọi người đa số đều sẽ về phòng ngủ chợp mắt nghĩ ngơi để chiều tiếp tục làm việc.

Đương nhiên cũng có những người tương đối chăm chỉ, không muốn bỏ lỡ công điểm nên giữa trưa cũng không nghỉ mà trực tiếp xuống đồng làm việc.

Lâm Quốc An đem vợ và con trai của mình về phòng chuẩn bị ngủ trưa.

“ Vẫn là anh thông minh”. Lâm Quốc An ôm vợ của mình nói. “ Năm đó nếu chúng ta đẻ nhiều.....”

Lâm Quốc An quay qua nhìn về hướng của Lâm Vãn, thấy con trai ngủ rồi mới nói tiếp: “ em thấy có phải anh rất thông minh không. Vừa sinh A Vãn xong là anh liền đi buộc ga-ro, bằng không chúng ta mà sinh nhiều như Lão Nhị thì có mà mệt chết”.

Lưu Thắng Nam mặt đầy ghét bỏ đẩy tay hắn ra: “ Anh còn không biết xấu hổ mà nói, nuôi một mình nó cũng khiến chúng ta mệt chết rồi đây này”

Lâm Vãn nghe đến đây thiếu chút nữa là học máu, cô biết hai người này nói đều không phải thật nhưng không nghĩ lại nói dối trắng trợn như vậy. Từ lúc cô hiểu chuyện hai vợ chồng thường nói chuyện cùng cô.

Nói cái gì mà vì toàn tâm toàn ý yêu thương chiếu cố cô nên mới không sinh tiếp, mặc dù không cho cô được cuộc sống giàu sang nhưng vẫn sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với cô.

Lúc ấy Lâm Vãn cảm động muốn chết không nghĩ tới hôm nay mới biết được.....

Không được không thể cứ dựa vào vào cặp cha mẹ không đáng tin cậy này được. Cô biết cô không có số hưởng phúc ké của cha mẹ nên chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.

Lâm Vãn lại giả bộ tiếp tục nằm ngủ, nhưng trong đầu lại đang tính toán thời gian cuộc vận động kết thúc. Lâm Vãn là người của tương lai nên cô biết chắc cuộc vận động sẽ sớm kết thúc cũng như tin tưởng khi cuộc vận động kết thúc, thì thành phần tri thức sẽ ngày càng được coi trọng.

Như cảm nhận được ý định muốn đi học của Lâm Vãn một âm thanh vui sướng truyền đến tai Lâm Vãn.

“ Ký chủ cô có muốn khởi hệ thống học bá hay không”

Lâm Vãn nghe được âm thanh trong đầu, trong lòng lười biếng trả lời:“ Không cần” chưa đi học thì khởi động hệ thống làm gì.

Bắt đầu từ chương này mình sẽ hoàn toàn thay đổi xưng hô “ cô” thành “hắn” của nhân vật chính nhé!! Từ chương này trở đi các bạn hãy chính thức coi nhân vật chính là Nam nha.